Người thanh niên trong hình là một Graber, anh ta đang tra điện thoại để chỉ đường cho tôi lúc tôi xà quần giữa Sài Gòn rối tung để tìm cách về nhà.
Trước đó, anh ấy bảo "Anh dắt xe vào chỗ mát đã, để em "sợt", chứ em cũng không chắc".
Sau khi coi điện thoại, anh ấy bắt đầu chỉ cho tôi bằng giọng Sài Gòn thân tình và dễ chịu. Cảm ơn và lên đường, chạy được một đoạn xa thì lại thấy anh ta xuất hiện ngay bên cạnh và quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt mỉm cười rồi chỉ tay về phía trước và phóng đi.
Từ Tân Bình ra tới cửa ngõ Sài Gòn tôi đã phải hỏi đường khoảng 10 người mà phần lớn là dân chạy Grab, tất cả gần như cùng một thái độ như thế. Có cậu thanh niên còn nói "Anh đi theo em, em cùng đường với một một quãng dài đấy". Và cậu ấy vừa chạy vừa ngoái lại nhìn để đợi tôi, cho đến chỗ rẽ thì dừng lại và chỉ hướng cho tôi đi tiếp, còn cậu thì phóng vào đám đông, mất hút.
Sài Gòn vẫn còn một cái gì đáng yêu lắm, một vẻ đẹp mà ngày nay dường như đã dần vắng bóng trên những miền đất khác của nước Việt. Cái văn hóa ấy không dễ chết đi, nhưng tôi hiểu rằng nó đang phôi phai dần trong cơn lốc của một xã hội đã mất đi những chuẩn mực giá trị. Yêu Sài Gòn, và tiếc nuối vì dự cảm về một cái "chết hẳn" đã không còn xa nữa.
Thế mà những con người đáng yêu đang phải vất vả mưu sinh trong mưa nắng và khói bụi Sài Gòn như những miếng bánh lấm bụi ấy, vẫn khiến người ta thèm muốn và cấu vào da thịt để vặt cho được thêm 10% mồ hôi của họ mới cam lòng.
Đúng là "Khi thanh âm cũng bất lực như lời". Lại nhớ Trần Vàng Sao, "Tôi yêu đất nước này cay đắng..."
THÁI HẠO
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.