Không phải là chiếc ghế gãy đã ngồi, không phải việc đã tắm cho Phật, không phải do bước vào con đường quan lộ bằng chân trái, bước ra ngõ gặp bà chửa, ngày giờ tuyên thệ không tốt đủ hay bất cứ một điều nhảm nhí nào mà dân gian yếu đuối, cảm tính, đã dễ dãi tưởng tượng ra.
Kẻ thù nguy hiểm nhất của mỗi người chính là bản thân người ấy. Nhiều người hiểu điều gì là đẹp đẽ trong cuộc đời, đã thốt ra những lời vàng ngọc dạy dỗ người khác, trong câu này là tầng lớp cầm bút, được gọi là nhà văn nhưng lời nói và việc làm khác nhau.
Câu này luôn đúng: "Đất nước đang cần tiếng nói của tình yêu thương con người, của lòng trung thực, sự quả cảm từ các nhà văn."