Chị
tôi nói, cái gió bão gì mà ghê gớm, chậm, lì, cứ quăng đi quật lại, nhây lên
nghiến xuống, cứ như không trừ cái chi lại nữa.
Là
bão, là lũ miền Trung, thứ “đặc sản” đậm mùi đậm vị thế đấy mà không ai muốn
dùng. Mảnh đất đã muôn vàn khó khăn, mà đất trời dường như không thôi buông những
gì khắc nghiệt nhất : Nắng đổ lửa, mưa trút thác, gió cuồng phong…
Và mỗi
mùa bão lũ đi qua, tan hoang đã đành, nhưng những cảnh sinh ly tử biệt nghiệt
ngã đau đớn. Đã bao lần những đứa con nhỏ đội khăn tang ngóng mẹ, mà mẹ không về
nữa. Đã bao lần những người vợ mất chồng, những người chồng mất vợ, những người
cha mất con…