Ông hàng xóm nhà tôi rút cái tăm ra khỏi mồm vứt tạch vào thùng rác, hỏi pha trà chưa. Rồi cười bảo hay là nhân cơ hội này vứt mẹ nó cái ghế xôi thịt, biểu tượng, làm vì, có cũng như không... ấy đi.
Cả ghế phó được cơ cấu cho đàn bà nữa, vừa đỡ vướng mắt, đỡ tốn tiền trả lương, vừa đỡ phải dăm bữa nửa tháng lại lôi ra kỷ luật.
Rồi lại còn cằn nhằn, không đâu như cái xứ này, vùng sâu vùng xa của thế giới văn minh mà lắm chuyện.