Affichage des articles dont le libellé est Chuyện đời. Afficher tous les articles
Affichage des articles dont le libellé est Chuyện đời. Afficher tous les articles

lundi 15 décembre 2025

Trần Quốc Quân - Chuyện bộ đội cụ Duẩn


Gia đình tôi có 6 đàn ông thì 5 người từng tham gia Quân đội Nhân dân Việt Nam. Trong đó có ba tôi cùng 3 anh trai là sĩ quan cả đời binh nghiệp, chỉ mỗi tôi làm lính nghĩa vụ ba năm.

Cuối năm 1980, sau khi tốt nghiệp đại học Kinh tế quốc dân, Hà Nội chưa đầy năm, tôi bị tổng động viên đánh Tàu. Tôi nhập ngũ từ cơ quan Tổng cục Thống kê ở 6 B Hoàng Diệu, Hà Nội cùng với bọn lính trẻ thực hiện nghĩa vụ quân sự từ các phường Phúc Xá, Nghĩa Dũng, An Dương... ngoài bãi đê Sông Hồng.

Tiểu đoàn 1, trung Đoàn 786, sư đoàn 321, Quân khu Thủ đô của tôi có hai thái cực đối lập giữa lính cơ quan trung ương có trụ sở tại quận Ba Đình với bọn lính du thủ du thực, cầu bơ cầu bất bán nước, móc túi ở bến Nứa ngay đầu cầu Long Biên cũng thuộc quận Ba Đình.

samedi 13 décembre 2025

Kiều Thị An Giang - Nói về mình chỉ để che giấu chính mình

 

“Tương tác giữa người với người, phần lớn chỉ là cuộc gặp gỡ giữa hai chiếc mặt nạ.” -Friedrich Nietzsche

Bạn hẳn đã từng gặp không ít người, vừa thấy mặt là cuộc trò chuyện đã khép lại rồi. Không phải vì họ không biết nói, mà vì họ chỉ biết nói một thứ : Chính họ.

Hôm đó, một người quen ghé qua chơi. Chưa kịp ấm lưng ghế, anh ta đã khởi động bản độc thoại quen thuộc : Con anh tài, vợ anh đẹp, kinh doanh ồn ã. Cái xe anh lái đến, thú thật, dù chẳng rành xe cộ, thấy nó oách như phim, sau mới biết là xe mượn. Anh phải tranh thủ mang nó ra ngoài đời một ngày, chường cho người quen thấy, trước khi trả lại.

Nguyễn Hồng Lam - Một nan đề thực tiễn


Một lần vào khoảng năm 1998 -1999 gì đó, trên đường viết báo, tôi và một anh bạn ở báo Pháp Luật TP Hồ Chí Minh có ghé vào UBND xã Suối Tre, huyện Long Khánh, Đồng Nai ngồi chơi. Anh Chủ tịch xã có tướng một dân nhậu nông thôn đang pha trà mời khách thì có hai anh chị chở nhau đến kiếm "ông Chủ tịch".

Cả hai chỉ khoảng trên dưới 30, nhưng nom vất vả, khắc khổ, da đen đúa, mặt đầy lo âu. Xe đạp họ đi không chuông, không phanh, không chắn bùn, cũng đen thui thủi. UBND xã không có tường rào, xe quẹo vô sân, chị vợ vội tót xuống, còn anh chồng thì cố thò chân ra bánh trước đạp chân dép đứt vào lốp để phanh xe, nhưng không kịp. Húc rầm một một phát vào bậc tam cấp, xe mới đổ nghiêng và dừng lại được.

Không đợi anh chồng dừng xe, chị vợ đã bỏ dép nhảy ngay vô phòng. "Chú, chú giải quyêt liền vụ này cho con đi. Chú ký cho con ly dị ổng. Thứ gì mà cứ làm về là đòi uống. Con nói hết tiền rồi là uýnh con. Con không ưng cái đồ...gian ác này nữa. Chú đuổi ổng giùm con cho ổng tởn đi chú".

mercredi 10 décembre 2025

Trương Trương - Nỗi buồn chiến tranh


Ông tôi ốm, thuê một bác giúp việc người nhà quê. Tôi nhớ như in cách đây 2 năm, khi bác ấy, tên An, tới nhà tôi. Chiếc xe ôm dừng lại bên hè phố. Một người to béo, hơ hải bước xuống, hỏi nhà số...

Mọi người chỉ vào nhà tôi. Bảo ông chủ đây. Tôi nhìn bác này và không nói gì. Tôi vờ như không liên quan. Thực ra là tôi rất thất vọng. Sao em ấy (em họ vợ tôi) lại giới thiệu cho mình một người già thế này. Làm sao mà làm nổi đây! Tôi rất không muốn nhận. Nhưng không thể để người ta về ngay.

Về sau, hỏi tuổi, thì là gần 70 rồi. Già quá.

jeudi 27 novembre 2025

Lê Anh Đủ - Đêm bà Điểu ôm xác chồng trong cơn nước lũ

 

Con đường vào thôn Phú Mỹ (xã Hòa Đồng cũ của Phú Yên, nay là xã Hòa Thịnh) tối 26/11 đặc quánh mùi bùn.

Hai bên đường là những đống vật dụng gia đình chất cao như núi. Tivi, tủ lạnh, chiếu, mền nệm, quạt máy… nằm lẫn lộn dưới lớp bùn còn ướt. Đồ gỗ trương nước. Bao tải rách. Nhựa vỡ. Những thứ hôm nào còn được cất kỹ trong nhà, trong tủ giờ nằm chỏng chơ ngoài mé đường.

Mỗi khúc cua lại hiện ra một đống rác mới, cao ngang ngực người. Không khí của một vùng quê vừa trải qua cú quật mạnh của lũ lụt vẫn còn nguyên trên từng căn nhà, từng bức tường, từng mái hiên.

samedi 8 novembre 2025

Huỳnh Ngọc Chênh – Chuyện ba người

  

Là ba người đàn ông trong bão 13.

Ông thứ nhất sau một hồi cãi nhau với vợ thì giận quá chạy ra biển lao xuống nước ngay đang lúc bão 13 vào để tìm thăm hà bá.

Ông thứ hai và ông thứ ba thấy bạn mình như vậy sẽ chết chắc, bèn cùng nhau chạy ra biển leo lên thuyền thúng, lao vào cơn sóng dữ để cứu bạn.

mardi 4 novembre 2025

Huy Cường – Nói với bọn Một que

 

Trước hết tôi phải xin lỗi bạn đọc bấy lâu nay quý mến thân thiện với tôi, những người bạn thân mến của trang này để nói bằng ngôn ngữ thật nhất, có thể thô ráp nhất ; với một diện là diện hay dùng từ “ba que” hoặc tín hiệu ký tự là 3 /// trên Facebook, chỉ những gì thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa.

Tôi gọi bọn này là “Một que”, một que là cây gậy thọc vào bánh xe lịch sử, là nỗi xấu hổ của một chế độ đang tiến tới hòa hợp dân tộc.

Mỗi khi tôi thấy tín hiệu này là một nỗi đau dấy lên : Sao một đất nước văn minh, giàu lòng vị tha, trình độ văn hóa, ngưỡng dân trí rất trội so với khu vực lại khốn khổ thế này. Sao lại tạo ra và đóng dấu vào những cái đầu cố chấp, ngu si thiển cận thế này ?

lundi 27 octobre 2025

Hoàng Quốc Dũng - Cũng là Liệt sĩ cả

 

Nhà tôi ở ngay ngã tư Hàng Bài – Hai Bà Trưng, gần trường Albert Sarraut. Lúc đó trường còn dạy tiếng Pháp, và có cả giáo viên người Pháp vẫn đứng lớp. Hồi nhỏ, các anh tôi đều học ở đó.

Anh ruột tôi - Hoàng Quốc Anh - cũng từng là học sinh của trường. Nhưng vừa lớn thì bị bắt lính, rồi hy sinh trên chiến trường - Liệt sĩ.

Nhưng người liệt sĩ đầu tiên mà tôi biết đến lại không phải anh tôi. Đó là Nguyễn Đỗ Hùng, bạn học của anh, cũng ở trường ấy. Hùng vẫn còn là học sinh, lớp 7C thì phải, còn non choẹt, vậy mà đã được phong liệt sĩ.

vendredi 17 octobre 2025

Hoàng Quốc Dũng - Chuyện lừa đảo xưa và nay

 

Tôi thường hay viết về những vấn đề rắc rối, nhiều khi khiến người đọc nhức đầu, và cũng làm cho không ít người ghét tôi. Hôm nay, để thay đổi không khí và chuộc tội, tôi xin kể chuyện nhẹ nhàng hơn - vẫn là chuyện đời, nhưng dễ nghe hơn một chút.

Lừa đảo có muôn hình vạn trạng. Hôm nay, tôi kể lại một kiểu lừa rất hay mà rất có thể bạn chưa từng nghe.

Kẻ làm tiền giả

Có một ông A, vốn là người khá giả, hám tiền, sống ở Paris, có nhiều căn nhà cũ kỹ cho thuê vào năm 1937. Ông cũng sống ngay trong tòa nhà ấy. Trong cùng tòa nhà, có một bà B tương đối lớn tuổi, bị chứng mất ngủ. Ban đêm, bà thường đứng bên cửa sổ nhìn sang căn phòng đối diện và phát hiện người thuê nhà bên kia (anh T) không bao giờ ngủ, cứ đi đi lại lại suốt đêm, rồi đến sáng thì biến mất.

vendredi 26 septembre 2025

Cù Mai Công - Một oái ăm của dòng đời : Đau buồn tiễn đưa người anh tìm 55 năm giờ mới gặp

 

Năm giờ sáng thứ Sáu ngày 26-9-2025, gia đình Kitô hữu Đaminh Nguyễn Tuấn Khanh (nhạc sĩ Nguyễn Vũ), giáo dân xứ Nghĩa Hòa - Ông Tạ di quan ông đi Bình Hưng Hòa và hỏa táng. “Thân tro bụi sẽ trở về cùng bụi tro” (Phúc âm).

Trong vô vàn lời tiễn đưa cố nhạc sĩ “Bài thánh ca buồn” hai ngày qua, hẳn linh hồn nhạc sĩ Nguyễn Vũ càng bất ngờ hơn khi nhận được lời tiễn biệt từ một người em của ông, con trai cả ông bà chủ tiệm bánh Quang Minh ở ngã ba Ông Tạ : ông Hoàng Văn Minh.

Ông Minh là người đã đưa cả gia đình mình đào thoát lúc ba giờ sáng khi bị “đánh tư sản” năm 1978 mà tôi viết trong bài đăng sáng 24-09-2025 : “Cuộc đào thoát trong đêm của một gia đình tư sản”. Chiều 24-09, nhạc sĩ Nguyễn Vũ ra đi.

mercredi 24 septembre 2025

Cù Mai Công - Sau cuộc đổi tiền lần thứ hai năm 1978 : Cuộc đào thoát trong đêm của một gia đình « tư sản »

 

(Sau 1975, năm 1978 là một năm căng thẳng : Khmer Đỏ gây xung đột ở biên giới Tây Nam, cuộc “cải tạo công thương nghiệp tư doanh” (dân gọi là “đánh tư sản”) đi vào cao điểm… Đặc biệt là việc căng thẳng đối phó Trung Quốc ở biên giới phía Bắc và chuyện nóng : Nạn kiều (người Hoa) di tản khỏi Việt Nam cả trăm ngàn người…

Tất cả dẫn đến cuộc đổi tiền lần thứ hai sau 1975, phạm vi cả nước, theo tỉ lệ một đồng Ngân hàng Nhà nước ở miền Bắc được đổi một đồng mới, còn ở miền Nam, một đồng mới bằng 0,80 đồng/80 xu Ngân hàng Quốc gia phát hành ngày 22-09-1975. Và cũng như lần đổi tiền lần đầu tiên ở miền Nam ngày 22-09-1975, mỗi gia đình, cá nhân chỉ được đổi một hạn mức nhất định, còn lại gởi ngân hàng.

Cùng với những căng thẳng về kinh tế, chính trị, việc đổi tiền lần này đã làm bùng phát chuyện vượt biên, di tản của hàng triệu người Hoa lẫn người Việt.

samedi 20 septembre 2025

Đỗ Trí Hùng – Chuyện học trò

 

1 – Năm 1974, tôi 11 tuổi và lên ... cấp 2, tức vào lớp 5. Lên cấp 2 thì vẫn học trường Đại La, trường cũ, nhưng sẽ học buổi sáng, buổi chiều là bọn ... trẻ ranh cấp 1.

Việc mà học sinh nào cũng trải nghiệm, ấy là đầu năm hồi hộp chờ phân lớp, rồi chờ đón ... cô/thầy chủ nhiệm. Tôi nhớ lớp tôi là 5G hay 5H gì đó và cô chủ nhiệm là cô Trâm, dạy toán.

Cô Trâm lừng danh, ngay khi chúng tôi còn ở cấp 1 đã nghe các anh chị lớp trên kháo nhau, cô Trâm “ cực nghiêm”, học cô “ rất sợ”. Đúng là cô Trâm rất “ nghiêm”, nhưng cô rất có trách nhiệm, thậm chí rất “ yêu” học sinh của mình. Tôi nhớ, cô gầy và yếu, nghe nói cô bị bện gì đó liên quan đến phổi.

lundi 1 septembre 2025

Lê Quang – Xem Mưa Đỏ, nghĩ về những cuộc đời ngắn ngủi

 

Tôi đã đi xem phim Mưa Đỏ và tự chấm nó 10/10. Thật ra nếu bỏ ca khúc í o chua loét cuối phim thì có lẽ sẽ được thêm 1 điểm nữa. Hôm đó cho các em văn phòng nghỉ sớm một tiếng để cùng xem, xem xong có những em chỉ chấm 6/10 thì tôi cũng ủng hộ cách nhìn ấy chứ không có gì lạ.

Lý do vì sao tôi chấm như vậy, là bởi đối với tôi thì phim có hiện thực, những gì tôi chứng kiến trong gia đình. Chuyện là ba tôi có nhiều sinh viên tham gia chiến trường này, chết có, sống có.

Chết thì không nói, tôi được nghe kể và xem kỷ vật của họ nhiều từ khi còn nhỏ. Chú ruột tôi cũng chết ở đây năm 1972 lúc tròn hai mươi. Tôi sinh ra đời với dung mạo giống chú, quả thực là niềm an ủi cho ba tôi, bởi ba nuôi chú ăn học từ nhỏ nên luôn nặng lòng với người em út mà các anh chị trong nhà đều nâng niu như báu vật.

dimanche 24 août 2025

Lưu Trọng Văn - Những bức chân dung tìm lại được của họa sĩ Mai Trung Thứ

 

Mạ gã sinh ngày 24.08.1920, hôm nay nếu còn sống mạ gã tròn 105 tuổi.

Mới đây nhà nghiên cứu hội họa Tống Phước Quang đã tìm được mấy bức chân dung của mạ gã do họa sĩ Mai Trung Thứ vẽ khi mạ gã 16-17 tuổi. Lúc đó mạ gã được mệnh danh là hoa khôi trường nữ sinh Đồng Khánh, Huế.

Đâu đó thêu dệt những mối tình của thi sĩ Phạm Hầu, của họa sĩ Mai Trung Thứ với mạ gã. Gã chỉ biết khi vô Huế mạ gã cùng gã đến mộ Phạm Hầu thắp nhang giữa trưa nắng. Mạ gã có kể gã nghe là trước khi mất Phạm Hầu muốn gặp mạ gã.

samedi 23 août 2025

Thanh Hằng – Về một câu chuyện tương phùng và chia ly đầy nước mắt

 

Mình tình cờ theo dõi câu chuyện bà Giao - ông Minh từ đầu. Và rất ám ảnh vì vừa là cuộc trùng phùng, cũng đồng thời là cuộc chia tay đẫm nước mắt. Nhưng thấy mạng xã hội thêu dệt nhiều, nên biên vài chữ kẻo oan cho người trong cuộc.

Phong Bụi là một YouTuber nổi tiếng. Nhân một lần Phong xuống cù lao Tây (Đồng Tháp), nơi bà Giao - ông Minh đang sống, bà Giao nhờ Phong tìm hộ các con bà. Trong clip bà nói bà giờ đau ốm, không có tiền. (Điều này phủ nhận thông tin cho rằng con trai bà tìm bà về để ký giấy bán đất).

Và hé mở một câu chuyện bi thương như phim.

mardi 12 août 2025

Nguyễn Đông Thức - Phép lạ này đến từ đâu?

 

Lần này ở San Jose có hai lần đi uống cà phê với bạn cũ Ngô Văn Tân để nghe anh kể chuyện đời.

Tân là người bạn duy nhứt cùng học hai trường với tôi: Trung học Võ Trường Toản và Đại học Luật khoa Sài Gòn.

Hồi học trung học, anh nổi tiếng học dở 2 môn: Anh văn và Vạn vật (vậy mà lại chọn ban A!). Cô Loan dạy Vạn Vật, người hay gọi tôi lên bảng vẽ những tấm hình bộ óc và lục phủ ngũ tạng của con người cho cô đứng dạy, từng kết luận Tân sẽ không thể đậu được Tú Tài 2 với khả năng học hành như vậy.

vendredi 8 août 2025

Đoàn Bảo Châu - Người đào tẩu Bắc Triều Tiên kể về việc sống sót qua các trận đòn, nạn đói, hành quyết công khai

 

Tôi đã từng chứng kiến một vụ hành quyết công khai. Lúc đó tôi chỉ khoảng 11 tuổi. Hàng trăm người tụ tập, nhưng họ đặc biệt yêu cầu tất cả trẻ em ra ngoài, ngồi ở hàng đầu tiên. Những viên đạn đầu tiên bắn vào mắt. Mắt của người đó bị bịt kín, và viên đạn làm mắt bật ra.

Tôi nhớ Triều Tiên

Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ với khoảng 10.000 dân ở Triều Tiên, gần biên giới Trung Quốc. Thật kỳ lạ, mỗi khi nghĩ về khoảnh khắc tôi sinh ra ở đó, tôi lại trào dâng cảm xúc và suy tư. Tôi vẫn nhớ nơi đó, nhớ bạn bè. Nhiều bạn tôi đã chết vì đói trong nạn đói, nhiều người khác gia nhập quân đội và chết vì suy dinh dưỡng. Nhưng một số vẫn còn ở đó.

mercredi 6 août 2025

Đoàn Bảo Châu – Tại sao một cô gái phải kéo quần xuống khi muốn thoát khỏi Bắc Triều Tiên ?


Tôi được chọn ngay từ vòng đầu tiên.

Các cán bộ đi đến từng trường, mở cửa lớp học và bước vào. Nếu họ thấy một cô gái cao, họ reo lên: “Ồ, cô gái này được đấy!” rồi gọi đứng dậy. Họ không chọn những cô gái thấp, chỉ bảo những người cao ra ngoài, xem xét khuôn mặt và nói: “Cô, đến tòa thị chính vào ngày này, giờ này.” Nhìn đám đông, tôi thấy toàn những cô gái cao.

Sau đó, họ kiểm tra lý lịch, xem xét xuất thân của tôi. Họ đã điều tra xong xuôi và bảo tôi được đi tiếp. Nhưng tôi bị loại. Có lẽ vì lý do gì đó không phù hợp. Nếu qua được, họ sẽ kiểm tra sức khỏe, bao gồm cả kiểm tra trinh tiết, xem cơ thể có sẹo hay không, giống như cách chọn vương phi thời Joseon. Sau đó, những người được chọn sẽ được đưa lên Bình Nhưỡng để kiểm tra cuối cùng. Có lẽ tôi đã suýt được chọn, nhưng nếu thế, tôi đã không thể đến Hàn Quốc và sống như bây giờ.

dimanche 3 août 2025

Phúc Lai – Ngưỡng mộ người khác như vậy đủ rồi

Lại bệnh viện. Mấy năm nay suốt ngày bệnh viện. Bị lôi cổ đi khám khoách xét nghiệm các kiểu, nhưng thú vị nhất là ngồi nghe lỏm chuyện người khác trong lúc chờ đợi. Mấy cô lễ tân nói chuyện rôm rả về một người của công chúng mới ra đi.

- Ui chú ấy truyền cảm hứng cho sinh viên nhiều chứ ! Em là thương tiếc lắm... (Ờ nhể, nghe cũng hấp dẫn !)

- Chú ấy là người thành đạt, chị nghĩ chỉ được một phần như chú ấy là tuyệt vời quá rồi. Chú có biết chú ấy không ạ ? Chú nắm tay lại để lấy máu xét nghiệm.

vendredi 1 août 2025

Thọ Nguyễn - Lão Tạ "Quốc Dân Đảng"

 

Nhà tôi ở Cologne (Köln) cách Troisdorf 30 phút xe hơi. Đô thị nhỏ 75.000 dân này lại có những lò chế tạo vũ khí, cơ khí truyền thống như Dynamit Nobel, Degusa, Mannsteadt… nên rất trù phú.

 Mỗi lần có bạn bè ở Việt Nam sang, tôi hay dẫn đến đó thăm khu lưu niệm ông Rupert Neudeck, người sáng lập tổ chức Cap-Anamur, người đã cứu vớt hơn 11.000 người Việt tỵ nạn trên Biển Đông rồi đưa về Đức. Một chiếc thuyền gỗ của "Boat people" được tàu Cap Anamur vớt lên cũng được trưng bày ở đó. Ông bà Neudeck còn giúp một số thuyền nhân về định cư ở Troisdorf.

Trong số những người may mắn đó có lão Tạ, gốc Bạc Liêu nên gọi là Tạ Bạc Liêu. Trước 1975 công tử Bạc Liêu đi lính trong không lực Việt Nam Cộng Hòa. Lương bổng khá, cuộc sống ổn định. Đùng một cái, 30 tháng Tư, mọi thứ mất hết. Rồi cuộc đời bầm dập của "lính ngụy". Vượt biên gặp tàu Cap Anamur nên thoát chết.