Năm nào mấy đứa em tôi bên Cali cũng gửi về cho tôi xem cả đống hình tụi nó ăn tết, chơi tết bên Mỹ. Rồi tôi dạo mạng xã hội cũng thấy cảnh người Việt mình tổ chức ăn tết, chơi tết Việt ở khắp nơi trên thế giới.
Tết Việt Nam ở nước ngoài có khi còn được tổ chức hoành tráng, sang trọng hơn tết ở Việt Nam. Bánh trái ê hề, đốt pháo tung trời, quần là áo lượt, hàng hóa sung túc, chợ hoa, hội hoa xuân náo nhiệt, tưng bừng… Thế nhưng, lạ một điều là tôi lại không cảm nhận được không khí Tết trong những tấm ảnh, video clip tết đó, không thấy lòng mình rạo rực, náo nức, rung động!
Tết với tôi, là phải cả đất trời cùng vào xuân, chuyển mùa, giao hòa… người người, nhà nhà cùng đón mùa xuân về. Dù trong đó có những người không hề muốn đón tết như lời một nhạc phẩm: “Đợi hai ba năm nữa, quê mình thôi khói lửa, mời xuân đến với tôi. Giờ này còn nổi trôi, thân chinh nhân hồ hải, hỏi xuân có gì vui… Hỏi xuân có gì vui, xuân là của muôn người, mặc tình xuân lả lơi. Ôi đất nước đôi nơi, xuân đi làm sao tới…”