Nhân chữ MỜI đang được bàn luận, nhắc đến
nhiều, xin đăng lại chuyện này.
Xin nói trước: Có lẽ chỉ vùng quê tôi, lọt
thỏm giữa trung tâm đồng bằng Bắc bộ, thuộc về nơi hình thành nên thứ mà người
ta vẫn gọi là "Văn hóa Bắc Hà", được tích tụ từ đói khát, khốn khổ
dài dằng dặc, mới có chuyện vừa bi vừa hài vừa thâm nho nhọ đít này. Các vùng
quê khác, nhất là Nam Bộ, những bạn vùng cao mà đọc được, họ sẽ không hiểu,
không tin và khó mà không cười phá ra hoặc văng tục.
Lão Ngô có tật rất thích được thiên hạ mời
đánh chén. Phát hiện nhà nào có chén, chờ đúng lúc mọi người vào mâm thì lão xuất
hiện, với đủ thứ lý do để không lần nào lão rơi vào tình trạng mất tự nhiên.
Người nhà quê vốn sẵn lời, không bao giờ chỉ mời một lần, dẫu là “miệng mời, bụng
lạy giời đừng ăn”. Vì thế bao giờ lão Ngô cũng vào cuộc như là không thể từ chối
được chủ nhà. Tất nhiên sau đó lão luôn chén quá mức nhiệt tình.
Ở đầu làng có bà Sương, thuộc diện “cứt sắt”,
nghĩa là không ai ăn nổi một miếng cơm nhà bà. Ngược lại bà vẫn được tiếng là
“nhẹ vía” do cái miệng nói như hát. Bà vun của thiên hạ về nhà mình mà không ai
thấy bực bội. Làng tôi gọi những người như thế là phường “ngọt mồm”.