Hồi nhỏ, thế hệ tui không hề lạ lẫm chuyện cây bút chì còn một đoạn ngắn ngủn vẫn xài tốt. Nhiều khi cầm cây bút mà nó lọt thỏm trong lòng bàn tay, bên ngoài không thấy gì luôn. Thậm chí còn ráng nối thêm thứ gì đó làm cán.
Rồi lớn lên chút, vào quán cơm, quán nước, thấy chủ quán kỳ công tìm lon sơn, lon sữa bò, chai nhựa...đổ xi măng cứng ngắc vào cái hộp quẹt gas cũ xì. Hoặc đơn giản hơn là cột chắc chắn bằng dây.
Rồi đi du lịch, ở phòng trọ, thậm chí khách sạn hai, ba sao ; có mấy đôi dép lào rẻ tiền mà cũng chơi chiêu : Chơi hai chiếc cùng bên, hoặc nham nhở hơn cắt mịa đi hai mỏ dép, làm mỗi lần bước từ phòng tắm ra nó ướt dơ luôn mười ngón chân son.