mercredi 5 mai 2021

Uyên Di - Lòng thù hận quá đáng sợ


Nói với các cháu, các em du học sinh và thế hệ trẻ người Việt qua Úc sinh sống chỉ hơn 10 năm vừa qua - những ai vẫn còn ôm lòng thù hận người Việt Cộng Hòa.

Tôi không đại diện cho tiếng nói của ai cả, và tôi hy vọng sẽ có những người Việt từng sống trên quê hương thứ hai, hơn 30 năm như tôi sẽ chia sẻ quan điểm này.

Trước hết tôi muốn các bạn hiểu tôi không thù ghét hay kỳ thị người Việt - dù các bạn từ đâu tới, được giáo dục dưới chế độ nào. Miễn các bạn biết tôn trọng cái khác biệt giữa những người khác biệt với các bạn.

Và kế nữa, nếu các bạn chọn sống nơi cộng đồng người Việt chúng tôi cùng quây quần chung số mấy mươi năm nay thì các bạn hãy nhớ cho một điều; thế hệ cha, chú, bác, ông, cô, bà của chúng tôi đã từng liều mình vượt biên, đánh cược với cái chết để tìm đường tự do sau năm 1975 - sau khi cộng sản cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam. Họ là những người thiết lập nên cộng đồng mà các bạn đang sống giữa nơi ấy.

Họ, những người vượt biển lánh nạn cộng sản không khác gì người Việt cổ, khi hai Bà Trưng thua trận với Mã Viện, khi Lĩnh Nam rơi vào tay nhà Hán đã lánh nạn Hán nô. Các tướng lĩnh của hai Bà Trưng không chấp nhận bị đô hộ, họ đã chạy ra biển tìm đường tự do... Những người Việt cổ này đã trở thành người Minang Kabau - một phần của dân tộc Indonesia bây giờ. Tôi muốn kể cho bạn biết, để bạn hiểu rằng muốn một cuộc sống tự do là phải đánh đổi hoặc phải trân trọng người đi trước.

Cộng đồng người Việt lánh nạn cộng sản đã bỏ đi, người cộng sản đã cầm quyền đất nước mấy chục năm nay. Chúng tôi không đòi hỏi gì từ nhà cầm quyền ngoài đòi quyền tự do / nhân quyền cho người trong nước. Chúng tôi không đòi điều gì từ những người lãnh đạo nước Việt Nam, ngoài công việc giữ cho toàn vẹn lãnh thổ và lãnh hải.

Chúng tôi đi chỉ mang theo cờ vàng ba sọc đỏ.

Cớ sao dưới sự lãnh đạo đại tài của chế độ cộng sản - một chế độ luôn miệng bôi xấu chế độ tư bản, các bạn phải qua các đất nước tư bản để du học hoặc tìm đường ở lại?

Chúng tôi đã trải qua những năm tháng dài không có nước mắm, không có rau muống, nói chi đến phở, bánh mì như bây giờ... Cộng đồng người Việt lánh nạn cộng sản dần dần lớn mạnh và hình thành những mảng Việt Nam khắp nơi trong các đất nước tư bản thì các bạn lại lục đục kéo qua đây sinh sống trong các khu vực của người Việt lánh nạn cộng sản.

Thử hỏi nếu không có chúng tôi đi trước thì cuộc sống của các bạn ở đây sẽ vất vả ra sao? Đương nhiên bạn sẽ không bao giờ nếm trải qua, vì có lẽ bạn sinh ra trong những gia đình cán bộ cộng sản khá giả, lớn lên trong quyền lực. Và khi qua đến chỗ của chúng tôi ở, thì cũng giống như các bạn ở trong một đất nước Việt Nam ngoài tổ quốc Việt Nam, với đầy đủ tiện nghi của kẻ đi sau.

Các bạn ôm lòng tôn thờ Hồ Chủ Tịch của các bạn và đã được dạy để căm thù chúng tôi - những người Việt Nam Cộng Hòa (không còn quê hương, chỉ còn lá cờ vàng ba sọc đỏ). Vậy tại sao các bạn còn chạy theo và biến thành nỗi ám ảnh cho chúng tôi? Nếu còn chọn sống trong cộng đồng của chúng tôi thì điều tối thiểu nhất các bạn cần phải hiểu rằng “họ là những người lánh nạn cộng sản, lánh loài quỷ đỏ, họ đã lánh xa được rồi! Đừng quấy rầy họ!”

Các bạn ạ! Ở Việt Nam các bạn có thể dùng quyền lực của cha ông để áp đảo, để chà đạp lên những gì bạn không thích, nhưng ở các nước tư bản, nơi có pháp luật đứng ngoài quyền lực chính trị, không ai ngồi xổm trên pháp luật được đâu!

Hãy học tôn trọng cái khác biệt của những người khác biệt với bạn. Bài học này khó khi bạn đã bị nhồi nhét quá lâu với lòng căm thù và lối suy nghĩ một chiều. Thôi thì hãy học tự chủ và học rằng ở ngoài này không cư xử kiểu rừng rú được đâu! Pháp luật ngoài này cũng không dễ mua bằng tiền. Ráng mà sống tốt để còn xin được ở lại nếu muốn.

* Tôi không thể nghĩ ra tại sao cháu trai trẻ này lại có lòng thù hận quá đáng sợ như vậy đối với lá cờ vàng ba sọc đỏ?

It’s really disturbing!

UYÊN DI 03.05.2021 (Tựa bài do Thụy My đặt)

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.