(Người Việt 03/09/2019) Tháng Ba, 2018, khi bắt đầu xuất quân tấn
công Trung Cộng mở màn cuộc chiến tranh thương mại, Tổng Thống Donald Trump
“tuýt” cho đội ngũ những cử tri ủng hộ mình: “Chiến tranh thương mại tốt, và
thắng dễ dàng” (Trade wars are good, and easy to win).
Nếu bây giờ có ai hỏi lại, ông Trump chắc
vẫn không thay đổi ý kiến.
Bữa trước lúc đang ở Pháp có người hỏi
ông Trump có “nghĩ lại” về chiến thuật dùng quan thuế đánh trên hàng
Trung Quốc để tạo áp lực trên đối phương hay không, ông Trump mới đầu nói, “có,”
tức là ông có nghĩ lại. Nhưng tối hôm đó các tùy viên của ông đã giải thích
lại cho rõ. Ông Trump “nghĩ lại” vì tiếc không đánh mạnh tay hơn, ngay từ
trận đầu ! Chứ không phải ông muốn nghĩ lại, không đánh đòn nào hết.
Lối giải thích này hợp lý. Nếu ngay từ
năm ngoái ông tổng thống Mỹ áp dụng suất thuế 25%, hay 30% trên “tất cả $550
tỉ hàng nhập cảng từ Trung Quốc” thì trận chiến trong 16 tháng qua đã diễn
ra khác hẳn, không giống như bây giờ!
Chúng ta không thể đoán cuộc chiến sẽ biến
chuyển thế nào. Cũng như không ai đoán được nếu Nhật không tấn công hạm đội Mỹ ở
Trân Châu Cảng năm 1941 thì cục diện thế giới đã thay đổi ra sao.
Nhưng có thể đoán được rằng nếu bị đánh
vũ bão ngay trong đợt tấn công đầu, đảng Cộng Sản Trung Quốc sẽ không có 16
tháng để nghiên cứu chiến lược, chiến thuật cũng như tâm lý của ông Trump. Các
xí nghiệp Trung Cộng sẽ không có thời giờ để chuẩn bị di tản một số cơ sở làm
ăn sang Việt Nam hay Mã Lai Á để tránh thuế. Dân chúng Trung Quốc cũng không có
16 tháng để nghe những lời tuyên truyền khích động “mối nhục” bị một nước da trắng
ép buộc và có thời giờ để tập sống “thắt lưng buộc bụng” nếu kinh tế nước Trung
Hoa suy sụp.
Ông Trump, ngay từ đầu, đã đánh nhẹ quá!
Chi mà chỉ đánh 10% trên $50 tỉ hàng hóa! Nửa năm sau đó mới tăng thêm $200 tỉ,
dọa đánh thêm $300 tỉ nhưng lại báo trước cả tháng. Bây giờ, bị bên địch đánh lại
$75 tỉ thì mới nổi giận giáng đòn chí tử: Sẽ đánh hết $550 tỉ, và sẽ đánh 30%
chứ không phải chỉ có 10% hay 25%.
Liệu “đòn chí mạng” này có đánh gục được
ông Tập Cận Bình hay không?
Có lẽ chính ông Trump cũng không tin hoàn
toàn là sẽ thắng. Nếu ông tin 100 phần trăm rằng ông Tập Cận Bình sẽ không chịu
nổi những đòn quan thuế mới, chỉ còn đường cởi giáp quy hàng, thì ông Trump chỉ
cần ngồi đó tọa hưởng, để tâm lo những chuyện quan trọng khác. Nhưng hôm 3
Tháng Chín, ông tổng thống Mỹ lại lên tiếng đe dọa ông sẽ “ĐÁNH MẠNH HƠN” (Viết
hoa MUCH TOUGHER trong nguyên văn) sau khi ông tái đắc cử năm 2020. Từ nay tới
đó, trong 16 tháng, ông Trump nói, kinh tế nước Tàu sẽ lụn bại.
Không biết ông Tập Cận Bình nghĩ thế nào
trước những lời đe dọa mới này? Nhưng căn cứ vào thái độ của họ Tập trong thời
gian qua thì có thể đoán rằng “Tập Cận Bình đã chịu thua Trump !”
Đây là một cách nói, xin đừng hiểu lầm.
Ông chủ tịch nước Tàu đã chịu thua ông
Trump. Nghĩa là ông ta chấp nhận các hậu quả của cuộc chiến thương mại, không
biết sẽ kéo dài bao lâu, biết rằng không thể làm gì khác để ông Trump thay đổi.
Trung Cộng sẽ chấp nhận để nước Mỹ tấn công, cũng giống như phải chịu đựng một
cơn bão nhiệt đới, có thể sẽ biến thành cuồng phong bất cứ lúc nào.
Trong 14 tháng tới, ông tổng thống Mỹ sẽ
còn ra chiêu nhiều lần, nhử một đòn lại đánh một đòn, có lúc ngọt ngào, lúc dọa
nạt, và bao giờ cũng ồn ào. Ông Trump còn cất trong túi nhiều đòn có thể tung
ra vào Tháng Mười tới, trước khi dân Mỹ đi bỏ phiếu.
Nhưng Tập Cận Bình sẽ chỉ tiếp tục những
gì ông ta đang làm từ hơn một năm nay. Không phải riêng ông Tập. Bộ máy lãnh đạo
Cộng Sản nước Tàu đã chấp nhận một cuộc chiến tranh thương mại kéo dài. Cuộc
chiến đến hết năm 2020 vẫn chưa kết thúc, dù sau đó ai làm tổng thống nước Mỹ
cũng vậy!
Hiện nay đảng Dân Chủ đã theo ông Trump
trong trận thương chiến với Trung Cộng, ủng hộ mạnh hơn đảng Cộng Hòa. Ông
Trump dọa sau khi được tái cử ông sẽ đánh mạnh hơn. Nhưng một vị tổng thống đảng
Dân Chủ mà lên thì cuộc chiến cũng không kết thúc.
Hiện nay, Bắc Kinh đã chấp nhận không có
cách nào làm cho ông Trump hài lòng !
Có thể nói từ Tháng Năm vừa qua hai bên
đã đồng ý trên nguyên tắc với nhau rồi. Họ chỉ có lập trường trái ngược khi muốn
thi hành những quy tắc chung đó mà thôi. Nhưng đây là chướng ngại quá lớn khiến
cho cuộc chiến không cách nào giải quyết.
Chướng ngại là, Trung Cộng vẫn giữ một lập
trường, không thay đổi: Yêu cầu chính phủ Mỹ xóa bỏ các thứ quan thuế trước khi
ký kết bất cứ cái gì. Nếu không, là bị bắt nạt, mất thể diện quốc gia.
Lập trường Mỹ thì ngược lại: Phải tiếp tục
đánh thuế quan trên một số hàng, dù ít hay nhiều. Mỹ nói thẳng: Cứ tiếp tục
đánh thuế quan cho đến khi nào Trung Cộng làm đúng tất cả những điều họ hứa hẹn
! Vì thuế nhập cảng là thứ võ dễ nhất có thể đánh kinh tế Trung Cộng! Một chữ
ký là có hiệu lực ngay. Quả thật là “dễ dàng,” như ông Trump đã “tuýt.” Nếu chấm
dứt các món thuế thì Mỹ đâu có cách nào để buộc đối phương phải giữ lời?
Đó là mâu thuẫn then chốt.
Mỹ đã yêu cầu Trung Cộng phải cho các xí
nghiệp Mỹ hoạt động bình đẳng và không ép họ phải tiết lộ các bí mật về sáng chế,
phát minh. Trung Cộng hứa sẽ làm đúng như vậy. Mỹ bảo là hứa hẹn không đủ, Phải
thay đổi các luật lệ để bảo đảm các công ty nước ngoài được cạnh tranh với các
công ty nước Tàu.
Nhưng đây là điều rất khó hiểu đối với nước
Trung Hoa. Chính các công ty tư nhân trong nước Tàu bị chèn ép trong khi các
doanh nghiệp nhà nước được ưu đãi, mà có ai than thở gì đâu?
Điều khó hiểu thứ hai: Nhà nước Trung Quốc
đã hứa sẽ đối đãi tử tế với các công ty Mỹ, một lời hứa là đủ tại sao không
tin?
Điều khó hiểu thứ ba: Tại sao nước Mỹ muốn
đóng vai một cường quốc da trắng tới nước Tàu, yêu cầu chính phủ Tàu thay đổi
các luật lệ cho các công ty Mỹ tự do làm ăn, mà không hề quan tâm đến lịch sử đầu
thế kỷ 19, khi các nước Âu Châu cũng hành động đúng như vậy? Dân Trung Quốc làm
sao có thể chấp nhận “mối nhục bất bình đẳng” đó lần nữa?
Những điều trên, ông tổng thống Mỹ không
quan tâm, nếu ông biết có những thắc mắc đó. Cho nên ông sẽ không nhượng bộ.
Ông Tập Cận Bình cũng không thể “chịu nhục” như các vua quan nhà Thanh gần 200
năm trước. Nhà Thanh đã bị lật đổ, ai cũng còn nhớ.
Cho nên ông Tập đã chịu thua. Không thể
thảo luận gì với ông tổng thống Mỹ ! Chấp nhận chịu đòn ông Donald Trump đánh tới
tấp và trả đũa một cách dè dặt. Bắc Kinh vẫn hoan nghênh các công ty Mỹ vào nước
Tàu làm ăn. Costco mới đại khai trương một cửa hàng lớn ở Thượng Hải. Tesla
đang xây một cơ xưởng khổng lồ làm xe hơi chạy điện cũng ở Thượng Hải.
Cả bộ máy tuyên truyền Cộng Sản sẵn sàng
kích thích cho dân chúng Trung Hoa hăng hái cùng chịu hy sinh nếu kinh tế suy yếu.
Trong khi đó, thì ông Tập Cận Bình tìm
cách giảm bớt hậu quả của các miếng đòn quan thuế. Hạ thấp giá đồng tiền so với
đô la Mỹ, hàng nước Tàu bán qua Mỹ sẽ rẻ hơn chút đỉnh, bù cho thuế quan làm
tăng giá.
Thúc đẩy thị trường quốc nội để bù cho những
mất mát trong thị trường xuất cảng. Bắc Kinh đưa ra 20 biện pháp kích thích
tiêu thụ, nới lỏng cho các địa phương vay nợ dễ dàng hơn để cung cấp việc làm
cho những công nhân mất việc vì hàng xuất cảng xuống thấp.
Trong khi đó các công ty Tàu tìm cách mở
cửa qua làm ăn ở các nước Thái Lan, Nhật, Nam Hàn, lại thúc đẩy những thỏa ước
mậu dịch tự do với các nước Đông Nam Á và Âu Châu.
Tập Cận Bình đã chịu thua, không đấu với
Donald Trump nữa. Bây giờ là một cuộc chạy đua coi bên nào chịu đòn giỏi hơn.
Ngay từ đầu, mục Bình Luận này đã đoán trong cuộc chiến tranh mậu dịch Mỹ-Trung
bên nào chịu đựng được lâu hơn sẽ thắng. Đến giờ điều này vẫn đúng.
NGÔ NHÂN DỤNG
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.