Bài viết trước “Thoát Trung mà thoát cái gì?” nêu ý
kiến các tổ chức đấu tranh hải ngoại nên chuyển đổi cách đấu tranh sang cạnh
tranh chính trị. Một số bạn đọc hỏi tôi, vậy Việt Nam có cần một cuộc cách mạng
khác không?
Cách mạng là thay
đổi thể chế chính trị cũ bằng một thể chế chính trị mới tốt đẹp hơn. Việc thay
đổi có thể xảy ra qua nhiều giai đoạn, và như thế theo tôi có thể có một cuộc
cách mạng đang diễn ra tại Việt Nam.
Năm cuộc cách
mạng trước đây
Trong lịch sử cận
đại đã có bốn cuộc cách mạng ở tầm vóc quốc gia:
Cách mạng mùa Thu
1945 : Chi bộ đảng Cộng sản và đảng Dân chủ cướp chính quyền Thủ tướng
Trần Trọng Kim tại Hà Nội, rồi lan ra khắp nơi và kết thúc bằng việc vua Bảo
Đại thoái vị.
Cách mạng Cộng Hòa
26/10/1956 : Qua cuộc trưng cầu dân ý thay Quân Chủ bằng một nền Cộng Hòa
do Thủ tướng Ngô Đình Diệm lãnh đạo.
Cách mạng 1/11/1963 :
Quân đội đảo chánh Tổng thống Ngô Đình Diệm, thành lập Đệ Nhị Cộng Hòa.
Khi nghĩ đến hai chữ
cách mạng chúng ta thường nghĩ đến bạo động, vũ trang, lật đổ chính quyền, theo
kiểu “được làm vua thua làm giặc”. Vì thế ít ai ghi nhận cuộc cách mạng giành
độc lập tiến hành qua nhiều giai đoạn từ năm 1947 đến tháng 12/1954, khi người
Pháp rút khỏi Việt Nam, trao trả hoàn toàn độc lập cho Quốc Gia Việt Nam do
Quốc Trưởng Bảo Đại lãnh đạo.
Một cuộc cách mạng
chính trị xã hội khác mang tầm vóc nhỏ hơn, hiện vẫn còn ảnh hưởng 7 triệu tín
đồ Phật Giáo Hòa Hảo do Đức Huỳnh Phú Sổ lãnh đạo. Về đạo lý, cuộc cách mạng
lấy Phật giáo, Lão giáo và Khổng giáo làm căn bản xây dựng xã hội. Về chính trị,
Đức Thầy xây dựng một đảng chính trị với tên gọi Việt Nam Dân Chủ Xã Hội Đảng
chủ trương chính trị toàn dân và chống độc tài dưới mọi hình thức làm nền tảng
cách mạng.
Sau 30/4/1975
Cộng sản thắng cuộc,
nhưng mất lòng dân, hằng triệu người bỏ nước ra đi, tạo thế đối đầu giữa cộng
sản Hà Nội và cộng đồng hải ngoại. Năm 1986, thất bại kinh tế, Hà Nội bắt buộc
phải mở cửa giao thương với các quốc gia không cộng sản. Khi ấy nhiều người tin
rằng thay đổi kinh tế sẽ dẫn đến thay đổi chính trị.
Năm 1989, các quốc
gia cộng sản Đông Âu và Liên Xô liên tiếp sụp đổ. Cuộc cách mạng tại các nước
Đông Âu thường bắt đầu bằng việc xây dựng lực lượng đối lập, gây áp lực thay
đổi thể chế chính trị và kết thúc bằng những cuộc xuống đường đông đảo người
tham dự. Khi ấy người Việt trong và ngoài nước đều kỳ vọng thay đổi chính trị
sẽ đến với Việt Nam.
Đáng tiếc, vào hai
ngày 3 và 4/9/1990, Hà Nội và Bắc Kinh đã bí mật gặp nhau tại Thành Đô, Tứ
Xuyên, bình thường hóa quan hệ ngoại giao và thu xếp rút bộ đội Việt Nam khỏi
Kampuchia. Hội nghị này diễn ra trong vòng bí mật, ngoài một số bài viết dưới
dạng hồi ký, đến nay chưa có một văn kiện chính thức nào được giải mật. Bởi thế
mới có tin đồn Ngoại Trưởng Nguyễn Cơ Thạch phản đối nội dung Hội Nghị và câu
chuyện do blogger Kami sáng tác là vào năm 2020 (chỉ còn 4 tháng nữa) Việt Nam
sẽ trở thành một tỉnh tự trị của Trung cộng.
Hội Nghị chấm dứt,
Hà Nội quyết định áp dụng mô hình phát triển kinh tế của Bắc Kinh, thay đổi
kinh tế nhưng không hề thay đổi chính trị. Bởi thế nội tình mới vướng vào những
vấn nạn như tham nhũng, nhóm lợi ích, hủy hoại môi trường, chênh lệch giàu nghèo,
bẫy thu nhập trung bình… Còn về ngoại thương thì bị Tổng thống Donald Trump nêu
đích danh là kẻ lợi dụng Mỹ tồi tệ nhất và đe dọa trừng phạt. Nhưng nhờ ảnh
hưởng Trung Cộng, Hà Nội đã duy trì được thể chế độc đảng, mọi tổ chức độc lập
đều bị đàn áp tiêu diệt, những người đấu tranh cho tự do dân chủ không bị bắt
bớ tù đày thì cũng bị cô lập kinh tế và nhiều người đã phải bỏ nước ra đi.
Phía đối kháng
hải ngoại
Trong thập niên
1980, nhiều người Việt hải ngoại đã tìm cách quay về nước kháng chiến, nhiều tổ
chức đấu tranh cách mạng đã được hình thành và phát triển. Khối Đông Âu và Liên
Xô sụp đổ, chiến tranh lạnh chấm dứt, bộ đội Việt Nam rút khỏi Kampuchia, Thái
Lan không tiếp tục công nhận kháng chiến Việt Nam, con đường vũ trang cách mạng
xem như chấm dứt.
Các tổ chức đấu
tranh cách mạng lẽ ra nên chuyển đổi phương cách đấu tranh để thích hợp với môi
trường hoạt động mới để từng bước trở thành những tổ chức chính trị, nhưng đáng
tiếc vẫn tiếp tục duy trì văn hóa, nề nếp sinh hoạt như bước ban đầu.
Các tổ chức đến nay
chỉ nên được xem là tổ chức đối kháng, có vũ trang hay không có vũ trang, không
phải là tổ chức đấu tranh bất bạo động. Vì đấu tranh bất bạo động đòi hỏi ba
điểm cơ bản là (1) đấu tranh công khai (2) đấu tranh trong vòng luật pháp và
(3) có tổ chức, có mục tiêu, có kế hoạch, có đường lối và có chiến lược rõ
ràng.
Chính sách và chiến
lược của các tổ chức đấu tranh cách mạng hiện nay đều không rõ hay không có. Các
tổ chức dễ dàng phát động các phong trào như “Chúng tôi muốn biết” đòi hỏi nhà
cầm quyền cộng sản phải giải trình và công bố thông tin. Nhưng nếu có người đòi hỏi ngược lại muốn biết
về tổ chức của họ thì thường đụng phải bức tường im lặng, có khi còn bị thảy
nón cối “Việt cộng”, hay làm lợi cho “Việt cộng”.
Các tổ chức đều
thiếu một lộ trình công khai và minh bạch, nên không tạo được niềm tin cho quần
chúng, không thể đối thoại được với nhau, không tạo thành một lực lượng đối lập
dù chỉ ở hải ngoại. Vì thế cho đến nay vẫn không xây dựng được một lộ trình khả
thi cho tiến trình dân chủ hóa Việt Nam hay đưa ra một giải pháp có thể thuyết
phục được quần chúng.
Trong vài năm gần
đây còn xuất hiện phong trào thoát Trung, kêu gọi biểu tình thậm chí kêu gọi
tổng nổi dậy lật đổ cộng sản. Trong khi những bước cần thiết để xây dựng một
cuộc cách mạng thực sự mang đất nước đến tự do và dân chủ bị dậm chân tại chỗ
không thể phát triển.
Về việc biểu tình
phản đối Trung Cộng lấn chiếm biển đảo Việt Nam, ở Úc đây là vai trò của cộng
đồng, các cá nhân và tổ chức cần chia sẻ trách nhiệm chung.
Việc đòi hỏi Hà Nội
phải công bố thông tin về Hội nghị Thành Đô là một điều đúng, nhưng nếu các tổ
chức dựa trên tin đồn thiếu chứng cớ để “kích động” quần chúng “chống cộng”
theo tôi là không nên.
Cuộc cách mạng
đang diễn ra?
Khách quan nhận xét
một lực lượng đối lập để hình thành một cuộc cách mạng như tại Đông Âu là một
điều chưa thể xảy ra, nhưng không phải không thể xảy ra một cuộc cách mạng
trong những ngày sắp tới.
Về quốc tế cuộc
thương chiến Mỹ-Trung ngày càng khốc liệt, biểu tình Hồng Kông liên tục diễn
ra, tranh chấp Biển Đông và bãi Tư Chính càng lúc càng nóng lên, nhiều dấu hiệu
cho thấy Hà Nội đang tách khỏi ảnh hưởng của Trung Cộng ngả về phía Hoa Kỳ.
Về nội trị, nỗi lo
ngại lớn nhất mà giới cầm quyền Hà Nội thường xuyên công khai biểu lộ, được lấy
làm trọng tâm Đại Hội 13, là tình trạng diễn biến hòa bình, tự diễn biến, tự
chuyển hóa bên trong và bên trên đảng Cộng sản Việt Nam.
Nỗi lo ngại kế tiếp
được cho thấy qua tiêu đề của cuộc Hội thảo “Vấn
đề an ninh chính trị liên quan đến sự phát triển của các hội quần chúng trong
nước và các hội, đoàn của người Việt Nam ở nước ngoài” vừa được Bộ Công an
phối hợp với Bộ Ngoại giao tổ chức tại Hà Nội vào chiều 27/8/2019.
Cần nói rõ “các hội
quần chúng” là các tổ chức có chân trong Mặt Trận Tổ Quốc, cánh tay nối dài của
đảng Cộng sản. Hội thảo cho thấy các phần tử bên trong cánh tay này đang có vấn
đề “an ninh chính trị”.
Trước bất công xã
hội ngày một gia tăng, dân mất đất, môi trường sống bị hủy hoại và trước những
lần lấn chiếm thềm lục địa Việt Nam của Trung Cộng một cuộc xuống đường rộng
lớn dẫn tới một cuộc cách mạng vì thế rất có thể sẽ xảy ra.
Việc Cộng Đồng Việt
Nam Vùng Washington DC, Maryland, và Virginia thách thức ông Nguyễn Phú Trọng
đối thoại với Cộng Đồng trong chuyến viếng thăm Hoa Kỳ sắp tới, biết đâu cuộc
cách mạng sẽ xảy ra sớm hơn và ôn hòa hơn.
Cách mạng Lập Hiến
Những tổ chức, những
cá nhân yêu chuộng tự do và dân chủ vì thế cần sửa soạn để cuộc cách mạng nếu
xảy ra sẽ thực sự mang lại tự do dân chủ cho Việt Nam. Ngoài việc tự cách mạng
tổ chức để chuyển đổi từ các tổ chức đấu tranh cách mạng sang các tổ chức cạnh
tranh chính trị. Các tổ chức có nhiều công việc khác cần làm, như vận động quốc
tế thúc đẩy nhà cầm quyền Hà Nội thay đổi thể chế chính trị, vận động quần
chúng và thành phần cấp tiến trong đảng Cộng sản để thành lập một quốc hội lập
hiến, soạn một Hiến pháp tam quyền phân lập cho Việt Nam, tổ chức những cuộc
bầu cử tự do với sự giám sát của quốc tế.
Các tổ chức ở hải
ngoại cần sửa soạn đảm trách những công việc khác như vận động người hải ngoại
tài trợ cho các cuộc xuống đường biểu tình hay đòi hỏi người hải ngoại phải
được tham gia bầu cử và ứng cử.
Bài học của Cách
mạng mùa Thu 1945 khiến 45 năm đất nước triền miên khói lửa chiến tranh, 74 năm
lòng người chia cắt, đất nước càng ngày càng lụn bại, cho thấy mỗi người chúng
ta cần tự đấu tranh tư tưởng thay đổi cách mạng kiểu “được làm vua thua làm
giặc” thành một cuộc Cách mạng Lập Hiến, thực sự đưa đất nước đến tự do, dân
chủ và giàu đẹp.
NGUYỄN QUANG DUY (Tác
giả gởi blog Thụy My)
Melbourne, Úc Đại Lợi, 2/9/2019
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.