(NDT 04/09/2019) Bạn đùa, có khi cái cô quậy tưng bừng ở sân bay được
China trả lương. Thời điểm cô náo loạn sân bay và cương quyết trình bày bản
năng gốc, điên cuồng hơn thua với cuộc đời, tàu Hải Dương 8 của China quay trở
lại bãi Tư Chính. Nhưng dư luận đã kịp bỏ rơi hiểm họa xâm lăng, tưng bừng chạy
sang phía người đàn bà hành xử không phải lẽ. “Mấy rày tụi mình bỏ lớn lấy nhỏ, hao tổn tâm tư vì cổ quá”, bạn
nói, có chút bẽ bàng.
Dĩ
nhiên là bạn nói cà rỡn thôi, bởi thuyết âm mưu theo kiểu đó, thì người của
China đang ở khắp nơi. Họ gây đám cháy, dấy cuộc thảm sát tương tàn, xúi một
câu lạc bộ bóng đá bên tận trời Âu sang mua cầu thủ của mình. Và không phải
tình cờ mà ngôi sao nào đó vừa chia tay, hoa hậu nào đó sắm túi giá nửa tỉ, hết
thảy họ đều cố ý chọn đúng điểm rơi, nhằm lôi kéo mọi người lạc vào ma trận tin
tức mà quên khuấy mất biển đảo bị giày xéo ngoài khơi.
Dĩ
nhiên, bạn nói giỡn thôi.
Ngồi
nhà lo thì cũng không giúp được gì, bạn kể bạn cũng từng nghĩ vậy, người ta còn
phải sống. Nước cũng không mất trong ngày một ngày hai. Tư Chính tồn tại trong
những lần sực nhớ, ủa rồi mấy chiếc tàu xâm lược đó còn không. Sáng cà phê hỏi
nhau biển mình sạch chưa, ai nấy đều ngơ ngác. “Thiệt khác cái hồi phía họ lôi giàn khoan qua biển mình, cả nước rần
rần, mọi người kéo nhau ra đường đọc thơ thần của Lý Thường Kiệt”, ai đó
nhắc. Những ngã giá nào sau rèm, chúng ta không biết, nhưng chúng ta biết bày
tỏ tức giận khi bị xâm phạm.
Ờ
hồi đó, bị giẫm lên chân còn biết kêu đau, sao giờ thấy tỉnh như không. Những
thở dài cũng nguội. Như phần da thịt mình không còn thuộc về mình. Hay là do
mỗi lần dân mình lên cơn yêu nước, quan đã không khen ngợi thì thôi, còn hầm hè
đe nẹt, nên dân nản rồi nghĩ không hơi sức đâu mà bày tỏ thái độ, sống thôi,
sống như một con dân vô tư lự, tự cho phép mình lạc càng xa càng tốt, cho nhẹ
đầu trước những toan tính rối ren.
Nhìn
những cú đi lạc này, hẳn có người đắc ý. Họ đang chạm chén với nhau trên những
ngây thơ vô lo này, biết đâu. Trong nghệ thuật chính trị, ngón đánh lạc hướng
không bao giờ thiếu, nhưng giờ bạn ngờ là họ còn chưa ra đòn, mà đám đông ngã
rạp một cách tự nguyện. “Trong đám đông
đó có tao, chịu thiệt”, bạn nói. Đầu đầy chật những thông tin nửa chính
thống nửa vỉa hè, lề nào cũng có, cảm thấy sự hiểu biết của mình đủ phổ quát để
ngồi bất cứ đâu và với bất cứ cuộc la cà nào mà không bị tụt lại đằng sau.
Nhưng
sáng nay, bà giúp việc hỏi mấy chiếc tàu China mấy rày ngạo ngược chạy qua biển
nước mình, nay đã về chưa, bạn không biết trả lời sao. “Đâu phải đất của mụ nội họ, mà chạy qua bày đặt thăm dò”, bà già
nói thêm, rồi quạu quọ cắp giỏ đi chợ. Ở chợ bà sẽ biết được tin tức chiếc tàu,
trong lúc lặn ngụp qua những tin bể hụi, đánh ghen. Và tin Tư Chính bà thu nhặt
được biết đâu chỉ là tin giả, nhưng quan trọng gì, bà nhớ tới vùng biển đảo đó,
và không bỏ rơi nó.
Bà
giúp việc từng làm bạn giật mình khi dạy thằng con bạn khi nó bị ức hiếp ở
trường, “bị đánh là phải kêu đau, la cho
thiệt lớn, la hoài hủy, rồi sẽ có người nghe. Không kêu thì ai biết đâu mà
giúp”. Bà nói cá kèo bị nhốt muối còn giãy đành đạch tới lúc cuối cùng.
Giờ
nhớ lại lời bà bữa đó, bạn nghĩ tới mình. Những nửa đêm kể từ cuộc xâm phạm
ngạo ngược nọ, bao lần tỉnh giấc bởi mưa khuya, bao lượt lăn trở mà vẫn chưa
ngủ lại được, bạn không một lần sực nhớ quê hương còn mất.
NGUYỄN
NGỌC TƯ
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.