Như thông lệ, hễ mỗi
lần Trung Quốc có những hành vi xâm phạm chủ quyền (hay các quyền phụ thuộc chủ
quyền) biển đảo của Việt Nam, Biển Đông trở nên căng thẳng. Thì trong nội bộ
Việt Nam, tầng lớp gọi là “trí thức” (trong hay ngoài đảng) hô hào việc “thoát
Trung” (song song với việc kết thân với Mỹ).
Việc này lặp đi lặp
lại nhiều lần khiến các việc “thoát Trung” và “thân Mỹ” được xem
như là một giải pháp để Việt Nam thoát ra khỏi sự ràng buộc (và hiếp đáp) của
Trung Quốc. Vậy thế nào là “thoát Trung” và thế nào mới gọi là “thân
Mỹ” ? Không (hay ít) thấy ai có lời giải thích nội hàm của hai việc này một
cách thấu đáo.
Thực tế trong lịch
sử Việt Nam có nhiều phen “thoát Trung”.
Về “văn hóa”, sau
khi bị Pháp thuộc, nhà cầm quyền bảo hộ Pháp đã có những nỗ lực buộc Việt Nam
“thoát” khỏi ảnh hưởng văn minh Trung Hoa bằng cách dạy chữ “quốc ngữ” cho dân
Việt Nam đồng thời mở các trường, từ cấp tiểu học cho tới đại học, để đào tạo
nhân sự. Người Pháp gọi đó là “devoir de civilisation - bổn phận khai hóa”.
Đến năm 1954, Pháp bắt đầu rời Việt Nam thì quá trình “thoát Trung” về văn hóa
xem như đã hoàn tất.
Ở miền Bắc, việc
“thoát Trung” được tiếp tục thể hiện qua các cố gắng “Việt hóa” các từ ngữ
gốc Hán. Việc này hiệu quả ra sao nếu ta nhìn lại các từ (ngô nghê đầu Ngô mình
Sở) còn lại đến bây giờ. Nhưng về chính trị (ý thức hệ) thì miền Bắc lại “rập
khuôn” mô hình cộng sản (nông dân) của Trung Quốc (khác với mô hình cộng sản
công nhân của Liến Xô). Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa cũng cho phát hành tiền tệ
trên đó có viết cả chữ Hán.
Ở miền Nam việc “thoát
Trung” vẫn tiếp tục. Về ý thức hệ với sự tiếp nhận nền “dân chủ kiểu Mỹ”.
Về kinh tế chính quyền ông Diệm tìm cách gạt ảnh hưởng của người Hoa lên nền
kinh tế quốc dân của Việt Nam.
Sau 1975, do sự xung
đột về đường lối áp dụng “ý thức hệ” giữa hai đàn anh Trung Quốc và Liên Xô.
Việt Nam ngả về Liên Xô chống Trung Quốc. Việt Nam tiếp tục “thoát Trung”
cho đến năm 1990, qua các việc “thanh trừng” những “đồng chí” nào thân Trung
Quốc. Khúc quanh “hội nghị Thành Đô”, Việt Nam “quẹo cua” 180° trở lại rập
khuôn ý thức hệ chính trị “kinh tế thị trường định hướng XHCN”, cái tên
khác một chút nhưng 100% tư tưởng là sản phẩm của Đặng Tiểu Bình.
Kể từ đó (Hội nghị
Thành Đô) Việt Nam lệ thuộc vào Trung Quốc, từ ý thức hệ chính trị cho tới văn
hóa, kinh tế.
Bây giờ muốn “thoát
Trung” và “thân Mỹ”. Nhưng “thoát Trung” là thoát về cái gì ?
Về ý thức hệ ? Văn hóa ? Kinh tế ?
Còn “thân Mỹ”
là thân như thế nào ?
Theo tôi, quan trọng
hơn hết trong nội hàm “thoát Trung” là vấn đề “ý thức hệ chính trị”.
Các quốc gia như Nam Hàn, Nhật… văn hóa ở các xứ này vẫn bàng bạc văn hóa Trung
Hoa. Về kinh tế, các nước này gắn bó với Trung Quốc đến mức không thể tháo gỡ
được nữa. Ta có thể nói là Trung Quốc được phát triển hôm nay là nhờ Nhật, Nam
Hàn (và tài phiệt người Hoa ở hải ngoại như Hong Kong và Đài Loan).
Thử nhìn hai trường hợp
Đài Loan và Hồng Kông. Dân chúng hai vùng lãnh thổ này không bao giờ chịu nhận
họ là “Trung Quốc”. Gặp trường hợp bị gọi là “chinese-chinois” họ liền đính
chánh: “Tôi là người Hồng Kông” hay “Tôi là người Đài Loan, không
phải Trung Quốc”. Mặc dầu họ là người Hán 100% và lãnh thổ 100% thuộc về Trung
Quốc.
Về Hồng Kông và Đài
Loan, một số chi tiết quan trọng cần nói rõ một chút.
Trên danh nghĩa pháp
lý (de jure), Đài Loan và Hồng Kông là hai lãnh thổ thuộc về một quốc gia duy
nhứt mang tên Trung Quốc. Trên thực tế (de facto), Hồng Kông là mô hình “quốc
gia hai chế độ”. Lãnh thổ Hồng Kông được Anh trả lại cho Trung Quốc, với điều
kiện Bắc Kinh nhìn nhận “quyền tự trị” cho lãnh thổ này, trong một khoảng thời
gian là 50 năm.
Trường hợp Đài Loan
có phần phức tạp hơn. Đài Loan là một lãnh thổ thuộc Nhật (vĩnh viễn) theo Hiệp
ước Simonoseki 1894. Đến khi Nhật thua trận Thế chiến thứ II, Nhật buộc phải
trả lại Đài Loan cho Trung Hoa. Điều này được khẳng định qua Hội nghị quốc tế
San Francisco 1951. Tức là trên danh nghĩa pháp lý (de jure) Đài Loan là một
lãnh thổ thuộc về quốc gia mang tên Trung Hoa.
Nhưng sau 1949,
chính phủ Trung Hoa Dân quốc của Tưởng Giới Thạch thua hồng quân của Mao Trạch
Đông phải “di tản” ra Đài Loan. Từ đó có hai “Trung Hoa”, một có chính phủ ở
Bắc Kinh, một có chính phủ ở Đài Bắc. Cả hai đều tự nhận là “chính phủ đại diện
chính thức” cho toàn thể lãnh thổ Trung Hoa.
Tại Liên Hiệp Quốc,
phe Quốc dân đảng được ghế đại diện cho tới năm 1971. Từ 1971 đến nay ghế Liên
Hiệp Quốc thuộc về Bắc Kinh. Như vậy trường hợp Trung Quốc lục địa và Đài Loan,
về “pháp lý” người ta gọi đó là “quốc gia bị phân chia”.
Điều này khá tương
đồng trường hợp Việt Nam trong thời kỳ 1954-1975. Mỗi bên Việt Nam là những
“quốc gia chưa hoàn tất”. Nhưng trong trường hợp Đài Loan từ khi có văn bản ký
kết giữa hai đại diện ở Singapour đầu thập niên 90, gọi là “đồng thuận
Singapour”, thì cách gọi giữa hai bên có phần thay đổi: một quốc gia Trung Hoa
nhưng có nhiều cách lý giải.
Ta thấy Nam Hàn, Đài
Loan, Hồng Kông (trong chừng mực Nhật)... văn hóa ở đây thấm đượm sâu xa văn
hóa Trung Hoa. Kinh tế các quốc gia (và vùng lãnh thổ) này “liên thuộc” chặt
chẽ với Trung Quốc. Nhưng rõ ràng về nội trị họ giữ vững độc lập (ngoài trừ Hồng
Kông), về kinh tế họ thịnh vượng và quốc phòng họ thừa sức chống lại Trung Quốc
(dĩ nhiên nhờ những kết ước an ninh hỗ tương với Mỹ). Điểm chung các quốc gia
này là có nền “dân chủ pháp trị” vững chắc.
Vì vậy việc điều
quan trọng hơn cả trong việc “thoát Trung” là “ý thức hệ chính trị”.
Ý thức hệ thuộc về
tư tưởng mà tư tưởng mới “chỉ đạo” mọi hành động.
Từ nhiều thập niên
nay tôi không hô hào “thoát Trung” mà chỉ kêu gọi “dân chủ hóa chế độ”
và xây dựng nền tảng “pháp trị”. Ngay cả “hồ sơ Biển Đông” mà tôi bỏ nhiều năm
nghiên cứu, kết luận của tôi vẫn là: muốn bảo vệ chủ quyền lãnh thổ Việt Nam
phải ra luật “hòa giải quốc gia” mà thực chất (hòa giải quốc gia) là “dân chủ
hóa chế độ”. Việt Nam phải kế thừa di sản Việt Nam Cộng Hòa mới có thể khẳng
định danh nghĩa chủ quyền ở Hoàng Sa và Trường Sa, sau đó tìm cách giải quyết
tranh chấp với Trung Quốc thông qua một trọng tài quốc tế.
Còn về “thân Mỹ”.
Tôi có viết nhiều lần là 24 năm vói ba đời tổng thống Mỹ mà ai cũng có cảm tình
với dân chúng Việt Nam là Clinton, Bush (con) và Obama. Việt Nam đã bỏ lỡ không
biết bao nhiêu cơ hội để “thân thiết” hơn với Mỹ (so với bây giờ). Lãnh đạo
cộng sản Việt Nam vì muốn bảo vệ “đại cục” với Trung Quốc mà bỏ quên đi cái
“cục” lớn nhứt là sự toàn vẹn lãnh thổ của đất nước và lợi ích của dân tộc.
Những người cộng sản
Việt Nam yêu chủ nghĩa hơn yêu nước. Những hành vi, chính sách của họ chỉ nhằm
củng cố quyền lãnh đạo của đảng chớ không nhằm đem lại ấm no, hạnh phúc cho
người dân, theo tôn chí “dân giàu nước mạnh”.
Bây giờ, thời Trump,
lại hô hào “thân Mỹ”. Ngay cả học giả Mỹ (hàng trăm người) vừa viết thư
ngỏ lên ông Trump yêu cầu phải làm rõ chính sách của Mỹ. Thực chất căng thẳng
giữa Mỹ với Trung Quốc là về kinh tế hay cạnh tranh địa chiến lược ?
Với chính sách “đụng
đâu đánh đó” của Trump hiện nay, cả thế giới đều bị thiệt hại, không chỉ Trung
Quốc. Với những hành vi được cho là “tùy hứng”, như đơn phương rút khỏi hiệp
ước về nguyên tử với Iran, nói là để “làm khó” Trung Quốc, nhưng Mỹ đã vi phạm
luật quốc tế. (Vì Iran vẫn tôn trọng hiệp ước trong khi Mỹ đơn phương trừng
phạt bằng cách cấm vận Iran). Về hồ sơ Bắc Hàn, sự tùy hứng kéo dài của ông
Trump khiến uy tín nước Mỹ bị tổn thương mà hiệu quả không có chi. Khả năng
nguyên tử của Bắc Hàn bây giờ có thể phủ trùm lãnh thổ Hoa Kỳ.
Bây giờ thử đặt câu
hỏi: làm thế nào để Việt Nam thân Mỹ ? Làm sao có câu trả lời khi mà cả thế
giới, ngay cả học giả Mỹ, vẫn không biết đâu là đường lối, chính sách của Mỹ
hiện nay.
Nếu chiến tranh
thương mại Mỹ-Trung chỉ đơn thuần có mục đích thương mại, thì Việt Nam tiếp cận
cách nào cũng không tránh khỏi mũi dùi sắp tới của ông Trump.
Còn nếu sự căng
thẳng thương mại Mỹ-Trung là thể hiện bước đầu của mục tiêu địa chiến lược, thì
Việt Nam mọi cách phải tiếp cận “thân” với Mỹ thế nào để Việt Namcó “vị thế”
quan trọng trong cuộc cạnh tranh địa chiến lược này. Nhưng với ông Trump, sáng
nắng chiều mưa, tiếp cận không đúng thì Việt Nam sẽ trở thành con "chốt
thí".
Trong quá khứ, Mỹ
đạt được mục tiêu chiến lược “thắng cuộc chiến tranh lạnh” trong hơn bốn thập
niên. Mục tiêu của Mỹ sắp tới là “dân chủ hóa” Trung Quốc hay là đánh cho Trung
Quốc tan nát thành nhiều quốc gia nhỏ ? Câu hỏi (coi bộ hay) là thời gian là
bao lâu ?
Vì vậy những lời hô
hào khơi khơi “thoát Trung” và “thân Mỹ” hiện nay chỉ nhằm “mị
dân”, nói cho sướng miệng, không thể hiện cái gì cụ thể.
Theo tôi, không có
cách nào khác, muốn “thoát Trung” là phải “dân chủ hóa chế độ”. Và cách
tốt nhứt để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ là “hòa giải quốc gia” để kế thừa di sản
Việt Nam Cộng Hòa. Từ đó lấy làm căn bản để giải quyết tranh chấp với Trung
Quốc bằng một trọng tài quốc tế.
Còn "thân
Mỹ", theo tôi, cách tốt nhứt của Việt Nam hiện nay là "người ta sao
mình làm vậy". Không có gì là gấp gáp.
TRƯƠNG NHÂN TUẤN 24.07.2019
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.