Nhà văn Đỗ Phương Khanh, phụ trách trang
Vườn Hồng của báo Thiếu Nhi ngày xưa, vợ của nhà văn Nhật Tiến, đã qua đời ngày
26/08/2020 tại Mỹ. Thụy My xin giới thiệu bài viết cảm động của Michael Bui,
con của nhà văn.
Gia đình tôi là
gia đình di cư. Năm 1954, đồng 18 tuổi, bố mẹ tôi nắm tay nhau xuống tàu há mồm
xuôi Nam chạy trốn chế độ cộng sản. Vào đến Sài Gòn, bố mẹ tôi khởi nghiệp bằng
cách hành nghề viết sách làm báo.
Năm tôi còn học
tiểu học, mẹ tôi dùng tư gia để thành lập cơ sở ấn loát Huyền Trân. Căn nhà này
được cái sâu và rộng nên tôi thấy có đến cả trăm nhân viên nhà in làm việc suốt
ngày. Chỗ thì chứa các
máy in, chỗ thì đễ những hộc chữ bằng chì, phòng này đặt máy xén, cắt giấy,
phòng kia cho giai đoạn khâu sách bằng chỉ của các cô các dì v.v...Trong giờ
làm việc thì ôi thôi vui lắm. Tiếng máy in chạy rầm rầm xen lẫn tiếng nói, tiếng
cười đùa, tiếng ca vọng cổ...tạo nên một không khí rất sinh động.
Công nhân của nhà
in thì rất quý mẹ tôi qua cách cư xử và đối đãi với họ rất tận tình chu đáo như
đại gia đình. Tôi nghe bà thường nói, ngày thứ Sáu là ngày vui nhất của mẹ
trong tuần đó con, vì ngày đó là ngày phát lương cho thợ. Nghĩ đến cảnh họ có
tiền chạy về nhà dẫn vợ con đi chơi cuối tuần là mẹ thấy vui rồi. Cái chân lý
ấy đã thấm nhuần tôi cho đến mấy chục năm về sau này, tốt với nhân viên thì họ
sẽ đối xử với mình y như vậy thôi.
Có thể nói là mẹ
tôi rất thương tôi, chưa bao giờ mẹ tôi la rầy gì hết. Dù tôi có phá phách kiểu
gì đi nữa, mẹ tôi chỉ nhìn và khuyên tôi thôi đừng làm vậy nữa nhe con.
Hồi xưa kỹ thuật
in ấn còn thô sơ chứ không viết bằng computer rồi in ra như bây giờ. Bài viết
được thợ sắp chữ nhìn vào rồi bốc từng chữ chì cho vào cái khay, ABCD - sắc
huyền hỏi ngã nặng, sắp được vài hàng là họ phải bỏ qua một bên rồi sắp tiếp. Một
trang bài có là thợ giỏi cũng mất khoảng nửa tiếng, khi đầy trang rồi thì lấy
dây cói cột lại. Xong họ cà mực lên chì rồi lăn qua giấy trắng, chữ chì ngược khi
in qua tờ giấy sẽ hiện ra chữ xuôi.
Dĩ nhiên là khi
bốc từng chữ như vậy chắc chắn họ sẽ bốc lộn, mẹ tôi sẽ coi lại những chỗ sai
gọi là sửa mo-rát. Bà lấy bút lôi ra sửa từng chữ rồi trả về cho thợ sắp chữ,
họ chỉ việc lấy cái nhíp gắp từng chữ sai ra rồi thay vào đó bằng chữ khác cho
đúng. Bản chì đã sửa đủ thành trang, họ chồng lên nhau đễ chờ đưa vào máy in.
Thế mà ban đêm
bọn con nít chúng tôi kéo nhau vô chạy nhảy trong nhà in làm lộn tùng phèo hết
đống chữ ấy, kéo theo những chồng giấy in khổ báo lớn chất cao tới trần nhà sập
xuống đổ ngổn ngang. Thế là sáng hôm sau những người thợ phải làm lại từ đầu. Họ
báo cáo lên thì mẹ tôi cũng không nói gì, bà chỉ yên lặng khi nhìn ra thủ phạm
chính là tôi, rồi hiền từ nói, các con muốn chạy nhảy thì ra sân mà chơi nhé,
đừng làm công việc nhà in của mẹ bị chậm trễ.
Có những buổi
trưa khi mẹ tôi còn làm quản lý cho nhà in Hồng Lam trên đường Nguyễn Bỉnh
Khiêm của linh mục Cao Văn Luận. Cha Luận từng là Viện Trưởng Viện Đại Học Huế,
sau bị chính quyền Ngô Đình Diệm thất sủng qua vụ Biến Động Miền Trung, cha có
viết một cuốn hồi ký lẫy lừng tựa "Bên
Giòng Lịch Sử 1940-1965". Mẹ tôi cho tôi đi theo chơi quanh quẩn trong
nhà in. Mổi lần được gặp mặt, cha Luận lại dúi cho tôi nay thì vài cái kẹo, vài
bữa thì cái bánh giò, nghĩ lại thật là hân hạnh cũng nhờ mẹ tôi.
Rồi cũng có những
lần, mẹ tôi dắt tôi đi khám bệnh hay đi làm răng ngoài Sài Gòn. Tôi rất ghét
cái cha nha sĩ này ở gần văn phòng Beer BGI, cạnh hãng làm nước đá trên đường
Hai Bà Trưng. Khi xe xích lô ngừng trước cửa là tôi biết ngay, sợ lắm nhất định
không dám vào, mẹ tôi lại phải dụ ngọt mãi. Bù lại, cứ mỗi lần như thế là mẹ
tôi lại dắt tôi đi xem ciné ở các rạp như Eden, Đại Nam, Rex...Xong bà còn
thưởng cho một chầu ở quán kem Bạch Đằng đối diện Casino Sài Gòn, vì tôi đã anh
dũng hy sinh cái răng bị hư. Thiệt, răng bị sâu tôi còn không biết thế mà mẹ
tôi đã biết tỏng rồi...
Khoảng đầu thập
niên 70' mẹ tôi vừa làm nhà in, vừa mở thêm Vườn Trẻ Anh Vũ theo phương pháp
giáo dục Montessori. Bà mướn trọn cái nhà lầu hai tầng kế bên có cái sân rất rộng,
rồi đập luôn cái tường cho thông qua nhau. Ban ngày phụ huynh gửi trẻ, tối về
hết, thế là bọn chúng tôi lại có thêm đất đễ chạy nhảy bắn súng chơi năm mười. Hò
hét vui thật vui, lũ con nít trong xóm thòm thèm muốn vô chơi phải xin vào à
nhe, nên tôi rất có thớ, đứa nào cà chớn tôi tống cổ ra nên tụi nó một phép. Ỷ mẹ
mà, có quyền vênh váo chút chứ.
Ngoài hai cơ sở
nêu trên, mẹ tôi còn phụ trách trang Nhi Đồng trong Báo Hòa Bình của linh mục
Trần Du trên đường Phạm Ngũ Lão, trang Phụ Nữ trong Báo Dân Chủ thuộc Đảng Dân
Chủ của ông Thiệu trên đường Hiền Vương. Đồng thời vào năm 1971, Báo Thiếu Nhi
cũng ra đời, bà là tổng quản trị và đồng phụ trách trang Vườn Hồng mà chủ nhiệm
là ông Nguyễn Hùng Trương, chủ nhân nhà sách Khai Trí và chủ bút là nhà văn
Nhật Tiến.
Thời gian này nhà
tôi còn đông nữa, mẹ tôi tận dụng luôn mấy phòng trên để làm tòa soạn. Hàng
ngày thì các cô chú trong ban biên tập tới làm việc, cuối tuần thì mở cửa đón
các thiếu niên vào Thư Viện Báo Thiếu Nhi đọc sách, sinh hoạt Gia Đình Thiếu Nhi.
Báo Thiếu Nhi còn mở lớp dạy Origami - nghệ thuật gấp giấy của Nhật Bản nữa
chứ. Nói chung mẹ tôi đầu tắt mặt tối, nhưng hình như càng thấy đông con nít
lại càng làm cho bà vui, chẳng bao giờ thấy mẹ tôi kêu ca phiền hà gì.
Năm tôi lên lớp
6, chắc phá quá nên mẹ tôi cho tôi vào trường nội trú Don Bosco ở Thủ Đức. Cuối
tuần thứ Bảy có xe bus chở về, ngày Chủ nhật họ lại đón đi. Dĩ nhiên là bị bắt
vào khuôn khổ kỷ luật của các linh mục người Hòa Lan thì làm sao tôi thích
được. Thế là tôi dùng 500 đồng mà cứ mổi tuần mẹ tôi dúi vào tay khi ra đi ngày
Chủ nhật, tôi mua kẹo cam kẹo dâu trong cái hộp sắt ở căn-tin rồi chờ thứ Bảy đem
về tặng mẹ như là quà hối lộ. Năn nỉ ỉ ôi riết, qua năm lớp 7 vì thương tôi nên
mẹ tôi cho tôi về học Lasan Hiền Vương-Sài Gòn.
Vì trong giới nhà
văn nhà báo, bố mẹ tôi có rất đông thân hữu. Từ nhà văn Duyên Anh, Mai Thảo,
Nguyễn Hiến Lê, Cung Tích Biền, Sơn Nam v.v... cho tới Nguyễn Thị Vinh, Minh
Đức Hoài Trinh, Minh Quân, Tuệ Mai...Riêng nhà văn Nguyễn Thị Vinh còn nhận tôi
là con nuôi, mà tôi xưng lại là me Vinh.
Hầu như gần hết
các văn nghệ sĩ ở Sài Gòn thường xuyên lui tới thăm viếng ông bà cụ, và nhiệm
vụ của tôi là bưng nước. Còn đãi tiệc thì có thể nói là thường xuyên. Cứ mổi
lần đi học về xuống nhà bếp là thấy mẹ tôi và ba bà người làm tất bật lo chuẩn
bị. Thường thì mẹ tôi đãi khách bằng các món miền Bắc như bánh tôm Cổ Ngư, chạo
tôm, nem rán cua bể, giả cầy hay bún thang, bún ốc v.v...Thế là tôi lại có dịp
được uống nước xá xị, nước cam thả giàn. Chai ướp lạnh khui ra cứ vậy mà nốc.
Ngày 30/4/75 đại
họa ụp xuống, thế là mẹ tôi bi mất hết. Nhà in dẹp tiệm, Vườn Trẻ giải tán,
toàn bộ báo chí của Miền Nam Tự Do bị cấm đoán, chỉ có nhật báo Tin Sáng của
dân biểu nằm vùng Ngô Công Đức là được ra lại vào tháng 7/1975 vì Võ Văn Kiệt
cần một tờ báo của chế cũ đễ tuyên truyền.
Đã thế vào tháng
9/1975, Ủy Ban Quân Quản còn ra lệnh đổi tiền, cứ 500 đồng tiền Việt Nam Cộng
Hòa (VNCH) đổi được 1 đồng tiền mới. Mỗi gia đình được phép đổi 100.000 đồng
VNCH, tức là chỉ được 200 đồng tiền Việt Cộng. Gia đình nào có trên 100.000
đồng VNCH thì kể như mất sạch. Cú này là đòn chí tử đánh vào những gia đình
trung lưu ở Miền Nam. Mẹ tôi kể như trắng tay sau 20 năm tích lũy.
Miền Nam sau ngày
Sài Gòn tắt bóng, người dân sống trong cảnh lo âu sợ hãi. Không biết đêm nào
công an sẽ gõ cửa bắt đi vì lý do nào đó. Tuy vậy, ở một khóa học tập gọi là
"Khóa Bồi dưỡng Chính trị dành cho Văn Nghệ Sĩ", mẹ tôi đã đứng lên
chỉ mặt vào một cán bộ miền Bắc tên Mai Quốc Liên, khi ông ta dám tuyên bố rằng
"Các anh
các chị làm đừng trông mong vào việc cầm bút trở lại. Bởi vì miền Nam các anh
các chị làm gì có văn hóa!" Mẹ tôi hỏi: Anh vào trong Nam được
bao lâu rồi, và anh đã đọc được bao nhiêu tác phẩm của miền Nam rồi mà anh dám
nói miền Nam không có văn hóa? Làm hắn cứng họng.
Là con người đầy
nghị lực, mẹ tôi lại lăn ra đường kiếm sống cũng như hàng triệu người miền Nam
khác, bằng cách mở quán bán bánh tôm Cổ Ngư tại Hồ Con Rùa trước cửa Viện Đại
Học Sài Gòn (tôi có bài viết kỷ niệm về quán bánh tôm này). Một thời gian sau
cũng không xong phải dẹp tiệm vì bị công an rình rập, về nhà bà đi vay mượn rồi
lại mở cơ sở sản xuất nước đá. Thấy có vẻ xôm trò, thế là Ủy Ban Nhân Dân phường
bắt phải đưa vào hợp tác xã, tức mình mẹ tôi dẹp luôn, nhất định không dây dưa
gì đến chúng nó.
Trong thời gian
này, một hôm tôi thấy có ký giả - phóng viên chiến trường Kiều Mỹ Duyên tới nhà
xầm xì gì với mẹ tôi chuyện gì đó. Vài ngày sau thì tôi thấy có một người đàn
ông lạ mặt tới ở tuốt đàng sau nhà, căn phòng này xưa là cái kho nhỏ cạnh nhà
tắm. Ông ta không bao giờ ra đường, tôi cũng không rõ ông ta ăn uống thế nào.
Rồi mãi sau này
tôi mới biết ông tên Nguyễn Phúc Vĩnh Tung, là sĩ quan quân lực VNCH, chồng cô
Kiều Mỹ Duyên trốn tù cải tạo về thành phố. Thế mà mẹ tôi ra tay giúp đỡ bao
che cho. Thiệt, chúng mà bắt được thì mẹ tôi có môn rũ tù, nhưng bà vẫn tỉnh bơ
làm như không có chuyện gì xảy ra. Ông Vĩnh Tung sau cũng tìm ra đường đi vượt
biên, và đã đến được bến bờ tự do vào năm 1979.
Thời gian sau mẹ
tôi nhờ quen biết nên được ông Lý Thái Thuận, một người Việt gốc Hoa, giám đốc
nhà in Alpha mời về làm xếp khâu sửa mo-rát có biên chế nhà nước. Mừng quá bà
nhận lời ngay. Thế là ngày qua ngày mẹ tôi lại đạp xe đạp từ cổng xe lửa số 6
đi làm công nhân viên ở đường Phạm Ngũ Lão gần chợ Thái Bình. Có lần mãi đến
tối mịt mới thấy mẹ tôi về, mồ hôi nhễ nhãi, trời ơi mẹ tôi phải dắt xe đạp bị
đứt dây sên từ đường Kỳ Đồng về tới nhà vì không đủ tiền sửa. Dây sên phải thay
mới. Nhưng bà vẫn hớn hở, vì trong giỏ hôm đó là ngày mẹ tôi được mua nhu yếu phẩm
có 1 ký thịt heo. Nhìn mẹ mà tôi chảy nước mắt nhưng không làm gì được cho mẹ.
Nhưng cũng nhờ sự
quen biết này mà mẹ tôi mới vay được tiền ông Lý Thái Thuận để lo cho hai anh
em tôi đi vượt biên. Ngày chia tay xuống bãi vào cuối hè năm 1979, mẹ tôi dúi
vào tay tôi một chỉ vàng rồi ôm tôi khóc - mẹ không biết con sẽ đi về đâu,
nhưng nếu có thoát được ráng cho mẹ biết để mẹ khỏi lo. Tôi biết chắc rằng Mẹ
tôi sẽ không ngủ được.
May sao, rời Ngọc
Hà ghe của tôi lênh đênh trên Biển Đông khoảng một tuần thì được tàu của hoàng
gia Na Uy vớt lên đem vào Singapore. Nhập trại xong là tôi mò ra Sembawang đánh
điện cấp tốc ngay về cho mẹ chỉ với một hàng chữ "Cam on co chu Thuan", cho khỏi lộ chuyện gia đình có
thân nhân đã đào tẩu với bọn công an khu vực.
Lại nữa, không có
mẹ tôi lo cho đi thì ở lại cũng đi đạp xích lô chứ khá gì nổi ở cái xứ Xếp Hàng
Cả Ngày ấy.
Mẹ tôi chia ra
cho cả gia đình đi vượt biên thành ba chuyến. May sao cả ba đều trót lọt và
cùng gặp nhau tại California. Năm 1981 qua tới, bà lại làm lại từ đầu. Bố mẹ
tôi chỡ nhau đi học điện cho thực tế, hồi xưa có trường Control Data Institute
ở Anaheim, không biết bây giờ còn không. Sau đó cả hai ông bà đều ra trường với
tấm bằng technician điện. Sau hãng Verifone chuyện sản xuất máy cà credit card,
nhận cả hai vào làm electronic technician cho tới ngày bố mẹ tôi nghỉ hưu, tính
ra mẹ tôi làm cho Verifone cũng được 20 năm.
Sau khi nghỉ hưu
có thời giờ rảnh rỗi, mẹ tôi bắt đầu dồn nỗ lực vào việc nghiên cứu kinh kệ. Bà
phụ trách và biên soạn cho chương trình về Phật Pháp Tuệ Đăng hàng tuần trên đài
Hồn Việt TV phát đi khắp 50 tiểu bang và Canada. Ngoài ra mẹ tôi còn dịch sách
của triết gia Krishnamurti sang Việt ngữ, cũng như phụ trách điều hành trang
website khaiphong.net cho dân mạng mở mang kiến thức về các vần đề khoa học xã
hội.
Nói thật, mẹ tôi
sinh tôi ra, lo lắng cho tôi từng ly từng tí, cái gì tôi thích bà cũng chiều.
Muốn đi chơi, mẹ cho tiền. Muốn xe đạp có xe đạp, muốn giầy mới, đồ mới, mẹ tôi
trước sau gì cũng xì tiền cho tôi mua. Chẳng bao giờ thấy mẹ lôi la mắng gì cả.
Ngay đến cái sổ học bạ hồi xưa, tháng nào mà tôi bị xuống hạng, tôi cũng cầu
cứu mẹ tôi đưa bố tôi ký cho xong chuyện còn đem đi nộp.
Ngày mẹ tôi nghỉ
hưu, bà có tiền hưu, tiền già, chẳng khi nào bà cần gì từ anh chị em chúng tôi.
Nói đúng ra thì tôi chưa lo cho mẹ tôi được ngày nào, thứ vô cùng vô dụng đối
với mẹ tôi. Nhưng đôi khi tôi cũng có chút an ủi làm cho mẹ tôi vui, số là thế
này. Cách đây 10 năm sau khi giá địa ốc bị sụp đổ, tôi xoay qua nghề nhập các loại
máy massage vô Mỹ bán.
Máy thì ôi thôi
tôi có đủ hết : massage bụng, cổ, vai, lưng, tay, chân, đầu, mặt... Mà mẹ tôi
sau này lại hay bị đau nhức vì hồi xưa trước 1975, có lần bà bị xe lửa đụng.
Đúng vậy, xe lửa đụng nát chiếc xe hơi bà đang đi tại cổng xe lửa số 6, đâm ra
bệnh đau nhức nó cứ theo bà từ dạo đó. Thế là tôi mang đủ loại máy massage qua
cho mẹ tôi trị bệnh, mang nhiều đến nỗi bạn bè của mẹ tôi đến chơi họ còn nói
giỡn, cứ tưởng như đang lạc vào gym. Nhờ vậy mà bệnh đau nhức của mẹ tôi cũng
bớt nhiều, lại còn không phải mổ chân theo lời một ông bác sĩ kia xúi bậy.
Có cái đưa máy
mới thì lúc nào mẹ tôi cũng áy náy vì sợ tôi cần hàng để bán cho khách. Tôi
phải năn nỉ, mẹ ơi, máy con có cả kho mẹ cứ xài đồ mới đi...mãi bà mới chịu
nhận. Đấy, đến cuối đời mẹ tôi vẫn lo cho tôi chẳng khác gì ngày tôi còn bé.
Mẹ tôi là người
ăn chay trường từ 30 năm nay. Bà sống rất đạm bạc, vui vẻ, lạc quan, yêu đời.
Cách đây vài tuần, bác sĩ phát giác ra mẹ tôi trở bạo bệnh vào thời kỳ cuối. Không
than van, không rên xiết, không làm phiền tới ai. Mẹ tôi đã ra đi thanh thản
vào trưa ngày hôm qua Aug 26th, 2020 với đầy đủ con cháu chung quanh.
Mẹ ơi, tối hôm
qua lúc xe nhà quàn tới đưa mẹ đi, tụi con tiễn mẹ cho tới giờ xe lăn bánh. Kỷ
niệm của những năm tháng thời thơ ấu lại trở về đầy ắp trong tâm trí. Bao nhiêu
âu yếm ân cần mà mẹ cho tụi con nay đã trở thành dĩ vãng.
Ước gì mẹ ráng ở
lại thêm được ngày nào hay ngày đó thì vui biết mấy, hay là mẹ quay luôn về
sống lại những ngày xưa ấu thơ của tụi con thì càng tốt. Con sẽ chạy quanh mẹ
để mẹ xoa đầu gọi "Trụ của mẹ",
mẹ phải đền cho con khi con bị té, mẹ phải đền từng mũi chích, từng cái
răng khi con bị nhổ, nhất là phải có mẹ con mới lên mặt được với chúng nó.
Nhưng ước gì thì
ước vậy thôi chứ mẹ đã ra đi thật rồi thì con xin kính chúc mẹ được thảnh thơi
trên cõi vĩnh hằng. Đời mẹ đã hy sinh cho tụi con như thế là quá đủ, mẹ đừng
bận tâm nữa mẹ nhé.
Con của mẹ.
MICHAEL BUIAug 27th, 2020
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.