vendredi 10 décembre 2021

Hoàng Hải Vân - Chính quyền Hà Nội giỡn với hành khách !


Sau khi xảy ra mất tín hiệu 30 phút, người ta mới thông báo đó là do Sở Giao thông Hà Nội kích hoạt sự cố để diễn tập mà không báo trước cho Metro Hà Nội khiến cho họ tưởng là sự thật.

Còn nói, đây là một trong 63 tình huống khẩn cấp phải trải qua tập luyện.

Mấy anh không thông báo cho nhau thì mặc mẹ mấy anh. Nhưng hành khách thì một số đang lên tàu, mấy anh bảo xuống tàu để đi xe buýt. Một số đang từ ga khác chạy về, mấy anh buộc phải quay đầu trở lại.

Chương trình phát thanh RFI ngày 10.12.2021

Chương trình phát thanh RFI ngày 09.12.2021

mercredi 8 décembre 2021

Ngô Nhân Dụng - Putin dám đánh Ukraine không?

 

Không khí khích động đã diễn ra trên trời. Ngày Thứ Bảy, một phi cơ Aeroflot chở 142 người từ Tel Aviv bay về Moscow gặp một máy bay thám thính của NATO đã phải hạ thấp 600 mét để né tránh.

Ngày hôm trước, phi cơ chiến đấu Nga đã ép hai máy bay khác của NATO trên biển Hắc Hải sau khi khiến một máy bay Nga phải đổi hướng.

Trong lúc đó, ông Oleksii Reznikov bộ trưởng quốc phòng Ukraine báo động 94.000 quân Nga, hàng trăm tiểu đoàn với chiến xa và trọng pháo, đã tập trung ở biên giới hai nước.

Nguyễn Đình Bổn - Cần giữ hai tiếng "cám ơn, xin lỗi" của người phương Nam!

 

* Tôi có anh bạn vong niên, học trường Tây thuở nhỏ và vẫn giữ nguyên phong thái lịch sự, hơi kiểu cách cho đến bây giờ. Nhưng ấn tượng nhất với tôi là cách anh hành xử - không mảy may bị tác động từ bên ngoài.

Cái thời xa xưa khi tôi còn ở tỉnh, cùng tham gia gửi các bài viết trên các báo - cái thời chưa có internet, vẫn gửi thư, bài... qua bưu điện.

Bạn biết đó, các nhân viên bưu điện hơn 30 năm trước, mặt lúc nào cũng quạu đeo. Nhưng anh không quan tâm đến thái độ lẫn cách hành xử của họ. Anh vẫn luôn nhã nhặn cảm ơn họ sau khi gửi thư đi, dù họ có rề rà ra sao, thậm chí họ không thèm nhìn lại khi nghe anh cảm ơn.

Nguyễn Thông - Long trọng viên

Tôi cứ thẳng thắn đề nghị, mấy ông to bà nhớn có đi dự lễ, thăm thú đâu đó, làm long trọng viên chuyên nghiệp. Nếu được mời phát biểu thì cứ lên bục nói vo vài ba điều, nói những gì mình biết.

Ví dụ thăm Quảng Ninh thì khen nó lắm than, vàng đen của tổ quốc, thăm Thanh Hóa thì nhắc phát huy tiềm năng thế mạnh 5 lờ (L) là lúa, lợn, lạc, luồng… Thăm Điện Biên thì tự hào 'lừng lẫy, chấn động địa cầu", thăm Hà Giang thì đá "Hà Giang mến yêu ơi", v.v.. .Biết đến đâu nói đến đấy, ngắn thôi, rồi ra hiệu lệnh "vỗ tay".

Đâu có cái thói cứ cắm đầu cắm cổ đọc những thứ đứa khác viết, khác gì làm loa cho chúng nó, thiên hạ cười cho.

Lê Phú Khải - Một trang hồi ký về « Lênin toàn tập » : Thanh gươm không đối thoại

 

Nhân đọc bài “Quan điểm của Lênin về Nhà nước” của GS. Nguyễn Đình Cống trên trang mạng Bauxite Việt Nam ngày 06-12-2021. Một bài viết công phu, đã chỉ ra, dù ở một khía cạnh hẹp, vì sao Liên Xô dù hùng mạnh đến thế đã sụp đổ… chỉ vì Stalin đã tiếp tục thực thi một cách sắt máu “chuyên chính vô sản” của Lênin.

Giáo sư Nguyễn Đình Cống cũng nhắc đến bộ “Lênin toàn tập” đồ sộ 55 tập (tiếng Việt).

Tôi có một kỷ niệm khá thú vị về bộ sách Lênin toàn tập 55 cuốn, mỗi cuốn dày cộp, chữ nhỏ li ti này. (Thực ra những lần đầu bộ sách này được in bằng tiếng Việt thì đều in ở nhà xuất bản Tiến Bộ bên Liên Xô).

Lê Nguyễn - Chút hồi ức vụn vặt về hai tạp chí Kiến thức Ngày nay và Thế Giới Mới (2)

 

II) Trong hai tờ báo tồn tại lâu dài trên thị trường báo chí, Thế Giới Mới ra đời sau (1990), khi Kiến thức Ngày nay (1988) đã có một lượng độc giả khá hùng hậu, nên tất nhiên số phát hành không nhiều bằng. Và như một hậu quả tất yếu, tiền nhuận bút trả cho cộng tác viên cũng thấp hơn.

Những năm 1992-1993, khi nhuận bút của Kiến thức Ngày nay đã ở mức trên dưới 100 ngàn đồng/trang thì nhuận bút của Thế Giới Mới còn ở mức 40-50 ngàn đồng/trang. Số trang in của Thế Giới Mới cũng thấp hơn, 96 trang thay vì 112 trang như Kiến thức Ngày nay. Còn nhớ một trong ba bài đầu tiên của tôi trên số báo Thế Giới Mới 28 (1992) dài gần 3 trang, tòa soạn trả nhuận bút 120 ngàn đồng. Khoản tiền đó lúc này cũng không phải là nhỏ.

Trong suốt nửa đầu thập niên 1990, tinh thần “chiêu hiền đãi sĩ” của ban biên tập Thế Giới Mới được nâng cao. Số người cộng tác nhiều hơn, bài viết ngày càng có chất lượng cao hơn, báo phát hành với số lượng lớn hơn trước, nhất là tại miền Bắc.

Thái Hạo - Tất cả chúng ta thật lòng nói dối…

 

Tôi viết, “Khi một nhóm người ăn cướp để làm giàu thì phần còn lại sẽ phải ăn cắp để sống”, câu này được nhiều người hiểu một cách rất thô sơ “chắc nó chừa mình ra”, mà không tự thấy rằng, chính mình cũng là người ăn cắp. Thói gian dối tràn ngập khắp nơi.

Khi đi học, chúng ta ăn cắp bằng cách quay cóp trong những giờ kiểm tra; khi ra trường chúng ta ăn cắp bằng cách chạy chọt đút lót “xin việc” – đó là cách ăn cắp cơ hội của người khác. Khi đi làm chúng ta đối phó, làm việc cầm chừng, đi muộn về sớm. Chúng ta ăn cắp giáo án trên mạng, ta ăn cắp thành tích bằng cách cấy điểm cho học trò, ăn cắp bằng những bản báo cáo “hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”…

Ăn cắp khắp nơi, ăn cắp tràn lan trong xã hội, ăn cắp từ trẻ tới già, từ nông thôn lên thành phố, từ ngoài đường vào công sở.

Đỗ Duy Ngọc - Những con hẻm của Sài Gòn

 

Sài Gòn có những con hẻm, có hẻm cạn chục nóc nhà, có hẻm sâu hun hút chạy ngoằn nghèo dẫn ta đi miết đến những xóm nhà khác nếu không quen sẽ khó tìm lối ra. Có hẻm giàu với những giàn hoa đẹp dưới nắng vàng và những ngôi nhà đóng cửa. Có hẻm nghèo bốn mùa nước đọng.

Cách đây hơn nửa thế kỷ có chàng trai tỉnh lẻ vào đất này kiếm chữ. Vì hoàn cảnh nên ở trọ trong những xóm nghèo của những con hẻm đó. Phương tiện di chuyển là đôi chân, nên anh chàng len lỏi trong hẻm mà đi, và nhờ vậy anh ta khám phá ta cái duyên của những con hẻm Sài Gòn.

Ở đó người ta chen chúc nhau trong những căn nhà nhỏ. Ở đó người ta sống ở ngoài ngõ nhiều hơn ở trong nhà. Sáng ngồi cà phê ăn gói xôi, tô cháo, ổ bánh mì, dĩa bánh cuốn...rồi tản đi kiếm cơm. Chiều chiều, tối tối tụ lại, bắt ghế ra ngồi tán bao nhiêu là chuyện.

Nguyễn Thông - Văn hóa (3)

 

Không ít người bênh giáo sư Thêm đã về hùa với ông ta, nói rằng bỏ lễ là đúng. Họ cũng như ông Thêm, đánh đồng lễ với nho giáo, với phong kiến, với sự kìm hãm bằng tôn ti trật tự để trói buộc con người.

Họ không cần biết người Việt cả nghìn đời nay đã biến lễ vốn từ sự tuân phục, cung kính giáo điều, chấp nhận sự ngoan ngoãn tẻ nhạt, thành đạo đức, văn hóa, lối sống, thái độ sống, hành vi sống tốt đẹp.

Có thể nói không ngoa rằng, người Việt hiện nay còn được người nước khác yêu mến, nể trọng, thì phần rất quan trọng là nhờ thứ “lễ-đạo đức-văn hóa” ấy, chứ không phải do giỏi đánh nhau.

Lê Huyền Ái Mỹ - Ai chăm sóc họ?

 

Trong cùng một buổi sáng, 8/12, tại phiên họp Hội đồng nhân dân, phía Hà Nội, phó chủ tịch UBND TP Hà Minh Hải thông tin: UBND TP đã báo cáo HĐND TP gói đầu tư 1.000 tỉ đồng để tăng cường cho y tế cơ sở.

Phía thành phố Hồ Chí Minh (TPHCM), giám đốc Sở Y tế Tăng Chí Thượng nói: “Số nhân viên y tế trên 10.000 dân ở TP HCM thấp nhất nước”.

Có nghĩa: TP HCM bố trí cán bộ y tế địa phương ở mức 2,3 biên chế trên 10.000 dân, so với mức bình quân tại Hà Nội là 6,1 biên chế, cả nước là 7,4 biên chế.

Chương trình phát thanh RFI ngày 08.12.2021

mardi 7 décembre 2021

Lê Dũng - Mua bán danh dự quốc gia

 

Việt Nam có mấy thứ liên quan đến khái niệm sở hữu toàn dân, nhưng hướng dẫn sử dụng lại loằng ngoằng vô đối so với thế giới.

- Đất đai,

- Chuyện Kiều, phi vật thể

- Quốc ca,

Tiểu Vũ - YouTube có quyết định quyền sở hữu bản quyền không ?


Với tư cách một YouTuber, một đối tác chính thức của YouTube gần 10 năm nay, bản thân tôi cũng không ít lần làm việc với YouTube về những vấn đề liên quan đến "Chính sách bản quyền" nên ít nhiều hiểu về vấn đề này.

Nội dung ngắn dưới đây hy vọng giúp mọi người thấy rõ được tính bất hợp lý của BH Media, khi ngang nhiên tuyên bố sở hữu bản ghi âm "Tiến quân ca" trên YouTube.

Theo cách làm việc của YouTube, sau khi quét tự động những video mới tải lên, nếu phát hiện có giai điệu, hình ảnh tương tự, YouTube sẽ gửi cho người tải lên lẫn người nhận sở hữu nội dung đó một thông báo rằng "đoạn âm thanh hình ảnh đó trùng khớp với video ABC nào đó". Phía chủ sở hữu xem xét và đưa ra quyết định (hoàn toàn thủ công do con người thao tác).

Hoàng Hải Vân - Khi chính tác giả cũng « vi phạm bản quyền » tác phẩm của mình trên YouTube

 

“Giáng Son và nhiều nghệ sĩ khác đã bày tỏ bức xúc khi ca khúc mình sáng tác bị đánh gậy bản quyền, bởi một đơn vị truyền thông là BH Media đã xác nhận quyền chủ sở hữu video trên YouTube” (QĐND, 5-11).

Theo QĐND, dù không sở hữu bản quyền ca khúc, video nhưng BH Media lại là đơn vị đầu tiên gắn Content ID vào sản phẩm trên YouTube. Việc này khiến nhiều cá nhân chủ sở hữu lại trở thành những người vi phạm bản quyền khi đăng tải nội dung của mình trên YouTube.

Xác nhận tình trạng này khi nói chuyện với tôi, nhạc sĩ Nguyễn Quang, con trai nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, cho biết gia đình anh cũng là nạn nhân của tình trạng bị “cướp” bản quyền này.

Đỗ Duy Ngọc – Hát quốc ca phải trả tiền

 

Có xứ nào như xứ này không? Hát Quốc ca phải trả tiền nếu không thì không cho phát. Thế là cho câm luôn.

Chuyện xảy ra khi mở màn trận đấu giữa Việt Nam và Lào chiếu trên YouTube. Thời điểm tắt tiếng, trên màn hình Next Sports chạy dòng chữ với nội dung: "Vì lý do bản quyền âm nhạc, chúng tôi buộc lòng phải tắt tiếng ở phần lễ chào cờ. Sau lễ chào cờ, tín hiệu âm thanh sẽ trở lại bình thường, mong quý vị khán giả thông cảm".

Thiết nghĩ Quốc ca là thuộc bản quyền của nhà nước và trở thành tài sản quốc gia, không lẽ mỗi lần sử dụng phải đóng phí cho nhà nước hay doanh nghiệp?

Đặng Đình Mạnh - Sao tắt quốc ca chời ?


Hồi năm 2016, trong buổi đón ông Obama đến thăm xứ này, cô ca sĩ ML hát quốc ca theo phong cách Acapella, hông có nhạc nền, hông có ca bè, cho nên, hông có hùng hồn ... khiến nhiều người phản đối quá xá vì nghe hông quen tai, hông giống quốc ca gì ráo trọi.

Tui khác, tui cổ võ cho bài “Việt Nam X 3” mần quốc ca vì hông thích ca từ sắt máu của “Tiến Quân Ca”. Nhưng khi nghe cô ấy hát quốc ca “Tiến Quân Ca” theo kiểu phi truyền thống, thì tui lại nhớ miết. Nhất là mồm cô ấy hát theo khẩu hình O tròn vo như quả trứng gà, trông rất là ... dzui!

Quốc ca ấy, theo nghĩa bản quyền pháp lý thì đúng là “của chùa”. Ai xài cũng được, xài đâu cũng được, xài bao lâu, bao lần, xài 100% hay 50% cũng được. Xài chung hay xài riêng cũng được, xài nhạc không xài lời hay xài lời không xài nhạc cũng được, kể cả xài kiếm xiền cũng ok luôn. Vì người có bản quyền ấy, ông Văn Cao đã hiến bản quyền cho đồng bào mình từ khuya rồi.

Hoàng Hải Vân - Đến quốc ca còn dùng để trục lợi thì còn gì là không ?

 

Tối qua, khi phát hình tường thuật trận bóng giữa đội tuyển Việt Nam và Lào, trên một số kênh YouTube đã tắt tiếng phần chào cờ kèm theo dòng chữ "Vì lý do bản quyền âm nhạc, chúng tôi buộc lòng phải tắt tiếng ở phần lễ chào cờ. Sau lễ chào cờ, tín hiệu âm thanh sẽ trở lại bình thường. Mong quý vị và khán giả thông cảm".

Dư luận phản ứng dữ dội, báo chí đang thi nhau bình luận.

Ấy là do có một công ty (hình như không chỉ có một) được cấp bản quyền bản ghi ca khúc Tiến quân ca làm của riêng. Ai sử dụng thì phải mua hoặc phải được họ cho phép. Vì vậy một số kênh phát sóng trận bóng đá, do không mua hoặc chưa xin phép phát bản Quốc ca có bản quyền này, đã phải tắt tiếng để tránh bị kiện.

Lê Nguyễn - Chút hồi ức vụn vặt về hai tạp chí Kiến thức Ngày nay và Thế Giới Mới (1)

 

I) Trong sinh hoạt trên diễn đàn này, thỉnh thoảng có người nhắc đến sự tồn tại của hai tờ tạp chí tri thức Kiến thức Ngày nay và Thế Giới Mới với một chút tiếc nuối, một chút bùi ngùi. Điều này khiến những ai từng góp chút công sức vào sự phát triển của hai tờ báo này và chứng kiến sự tàn tạ của chúng càng cảm thấy ngậm ngùi hơn.

Chúng ta biết rằng sau tháng 4.1975, các hoạt động văn hóa cực đoan đã hủy hoại rất nhiều sách báo tồn tại trên 20 năm tại miền Nam. Điều đó cũng có nghĩa là cơ hội tiếp cận tri thức Đông Tây của lớp trẻ vào thời kỳ này đã bị triệt tiêu khá nhiều. Vì thế, hiện tượng “đói tri thức” của giai đoạn trước “đổi mới” là điều có thật.

Kể từ những năm cuối thập niên 1980, khi chính sách đổi mới được áp dụng trên cả nước về nhiều mặt của đời sống, trong đó có mặt văn hóa-tư tưởng, sinh hoạt báo chí tại Sài Gòn bắt đầu khởi sắc với sự ra đời của hai tờ tạp chí tri thức tiên phong là Kiến thức Ngày nay (1988) và Mỹ thuật Thời nay.