Trong những ngày qua, xem những đoàn người ùn ùn rời bỏ Sài Gòn, Bình Dương về quê chạy dịch mà xót lòng.
Tui cứ hỏi: Răng rứa? Răng đời công nhân cùng khổ đến rứa? Khi họ làm việc, mưu sinh, đóng thuế thì tổ chức này, hội đoàn nọ luôn ra rả là đại diện của giai cấp công nhân, là đại diện của người lao động. Vậy trong cơn đại dịch khóa cửa ba, bốn tháng đẩy người lao động vào cảnh tuyệt vọng, thì tại răng không đưa ra quyết sách kịp thời hỗ trợ tối thiểu để giữ chân công nhân ở lại chờ cho giãn dịch?
Không có kinh phí ư? Quỹ Bảo hiểm Thất nghiệp nghe nói kết dư đến 90 ngàn tỉ đồng kia mà? Tại răng không sớm ban hành quyết định tạm ứng cho công nhân bị khóa cửa vì dịch khoảng ba hay bốn tháng lương thất nghiệp, để họ được sinh tồn mà ở lại?
Khó chi mô! Một tờ A4 và chỉ là tạm ứng thôi mà! Bảo hiểm thất nghiệp là của người lao động, thì phải linh hoạt sử dụng trả lại cho người lao động trong cơn đại dịch khốn khổ này chứ!
Chưa hết, lắm địa phương còn thông báo không tiếp nhận người tự ý bỏ về từ vùng dịch hoặc xử phạt người trở về. Ác nhơn! Tình đồng hương, nghĩa đồng bào để đâu? Cáo chết còn quay đầu về núi. Người ngắc ngoải hãy để họ về với "chùm khế ngọt" để tìm nơi cưu mang đã chứ?
Cứ mỗi câu hỏi đặt ra tui nghe ngực mình giận tức.
........
Mắt tui bao lần cay cay khi đọc, khi thấy những hình ảnh, clip về đoàn người chạy dịch trên những chặng đường vất vả về quê.
Đó là những suất cơm bên đường, những "cây xăng" 0 đồng, những trạm xăng miễn phí tiếp sức cho đoàn người như đang dần kiệt sức trên những cung đường.
Tui thấy thương dân mình, những người biết nhường cơm xẻ áo cho nhau lúc hoạn nạn. Họ ko nhân danh ai, họ ko là người của đoàn này thể nọ. Họ chỉ nhân danh bản thức ĐỒNG BÀO thôi! Họ mới là Nhân Dân!
Lòng tui mềm lại khi những ngày qua đọc, xem những thông tin cứu trợ trên địa bàn Đà Nẵng. Chưa nói sự tiếp nhận người trở về từ vùng dịch, chỉ nói đến sự giúp đỡ đoàn người hồi hương ngang qua địa phận của cả chính quyền đến người dân bằng ý chí chính trị, bằng tình cảm, vật lực đã tiếp sức không ít cho đoàn người hồi hương.
Thương lắm những đội thiện nguyện không quản gió mưa lên tận đỉnh đèo Hải Vân để hỗ trợ. Giúp đỡ người về bằng những suất cơm cứu đói, bằng sữa cho trẻ thơ, bằng đồ ấm để đi dường và cả bằng xe máy mới mua chưa có biển số để đổi cho những gia đình có xe bị hỏng nát.
Đó là Câu lạc bộ xe bán tải Đà Nẵng (PDC) cứu nạn, hỗ trợ người từ đèo Lò Xo về đến đỉnh đèo Hải Vân.
Là những cụ già trong mưa đặt biển chỉ đường ở các ngã ba, ngã tư để người về quê khỏi bị lạc đường.
Với các cấp chính quyền đã tạo điều kiện dẫn dắt an toàn an từng đoàn xe ngang qua Đà Nẵng. Là chính quyền biết lắng nghe lòng dân, từ mạng xã hội để kịp thời làm việc với quản lý hầm Hải Vân mở cửa hầm cho đoàn người an toàn qua hướng này thay vì phải vượt 21 km đường đèo đầy hiểm trở, trong thời tiết trời mưa gió bất lợi. Cũng không đâu có, khi đích thân lãnh đạo thành phố lên tận miệng hầm ủy lạo, động viên người về quê và cùng dẫn dắt họ qua hầm.
Đà Nẵng tui chưa qua cơn đại dịch, nhưng người Đà Nẵng luôn dành cho đoàn người hồi hương đơn giản bằng nụ cười cảm thông và sự sẻ chia bằng cả tấm lòng.
Tui tin rằng trong những nụ cười đẹp nhất trong hành trình cả ngàn cây số, hình ảnh nụ cười người Đà Nẵng sẽ luôn đẹp mãi trong lòng người chạy nạn.
Tui yêu Đà Nẵng tui, yêu lắm! Cám ơn! Cám ơn bà con, những đoàn thiện nguyện, chính quyền đã thay mặt hơn triệu dân Đà Nẵng gửi tấm lòng thân thương, sẻ chia đến những hoàn cảnh đang cần lắm sự động viên lúc này.
Tấm lòng trao đi, nụ cười sẽ nhận lại mà! Thương lắm Đà Nẵng tui!
VÕ NHẬT THU 09.10.2021
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.