Những ngày này, mạng xã hội đang rúng động bởi câu chuyện về em Y.N., sinh năm 2007, học THPT Chuyên của Đại học Vinh, đã treo cổ tự tử tại nhà riêng vì bạo lực học đường.
Tôi theo dõi những tin tức về em, càng đọc thì càng rùng mình vì sợ, vì chỉ mới cách đây vài tháng thôi, con tôi cũng từng là nạn nhân của bạo lực học đường. Câu chuyện của em Y.N. và câu chuyện của con tôi có nhiều điểm tương đồng đến lạ kỳ, làm tôi không khỏi tự hỏi phải chăng những câu chuyện đau lòng thế này là câu chuyện của rất nhiều em học sinh khác, chỉ là có dịp phơi bày hay chưa mà thôi.
Năm lớp 6, con tôi học ở một trường quận 4. Thầy cô và bạn bè ở đây rất ổn, nhưng vì không theo kịp chương trình Tích hợp mà trường lại từ chối cho chuyển sang lớp thường, tôi và con quyết định chuyển sang L.Q.Đ, một trường chuyên ở quận 3, Tp. HCM, từ học kỳ II năm lớp 6.
Cả học kỳ II năm lớp 6 ấy, con tôi không tìm được bạn thân. Tôi động viên con cố gắng hòa đồng hơn, mở lòng hơn và dành thời gian cho mình nhiều hơn để làm quen và kết bạn. Đến lớp 7, con tôi “được kết nạp” vào một nhóm bạn, tính luôn cả con tôi là gồm 4 cô gái. Đến năm lớp 8, trường tách lớp, con tôi và một bạn trong nhóm vào chung một lớp 8, 2 bạn kia học 2 lớp khác.
Lúc đầu, con tôi rất vui vì có một cô bạn trong nhóm học cùng. Nhưng sau một thời gian, chính cô bạn đó quay sang bạo hành tinh thần con tôi bằng những lời chê bai ngoại hình, năng lực học tập, gia cảnh… Khi con tâm sự, tôi khuyên con nên góp ý thẳng thắn với bạn, nếu bạn vẫn không thay đổi, con nên cân nhắc lại tình bạn này. Sau nhiều nỗ lực không kết quả, con tôi quyết định tách rời khỏi cô bé đó, đồng nghĩa với việc bị “khai trừ” khỏi nhóm bạn chung. Không biết do cay cú vì bị “nghỉ chơi” trước hay thế nào, cô bạn đó, cùng 2 cô bạn cũ trong nhóm, hè nhau bắt nạt con tôi, kết bè kết phái cô lập, nhắn tin xúc phạm, nói xấu… con tôi đủ đường. Chúng lôi kéo thêm nhiều nhóm bạn khác cô lập con tôi trên mọi “mặt trận”.
Ghê ghớm hơn nữa là trong nhóm, con tôi vốn thân nhất với một bạn tên M.T. Cô bé này, một mặt theo phe cả nhóm bắt nạt con tôi, mặt khác lại tỉ tê tâm sự khuyên con tôi chuyển trường đi cho khỏi bị bắt nạt. Một ngày, trong toilet, con tôi tình cờ nghe được cả nhóm nói chuyện với nhau, chúng hỏi M.T. là đã xúi được con tôi chuyển trường chưa, chứ bọn chúng không muốn nhìn thấy con tôi ở đây nữa. Con tôi nghe được mà sửng sốt, không ngờ những tỉ tê, tâm sự, sẻ chia của M.T. chỉ là một màn kịch không hơn không kém. Chúng một mặt bạo hành tinh thần, một mặt cử M.T. làm ra vẻ thông cảm để xui con tôi chuyển trường. Ai nói thế này là trẻ con ngây thơ? “Làm việc” chiến lược bài bản như “đánh trận” chốn công sở chứ chẳng đùa.
Suốt thời gian đó, con tôi chơi thân với một cậu bạn, có thể tạm gọi là bạn trai ô mai, và cậu bạn này gần như là chỗ dựa tinh thần duy nhất cho con giữa vòng vây bị cô lập. Nhưng một ngày, con và cậu bạn nghỉ chơi và cậu bạn này quay ngoắt gia nhập nhóm bắt nạt kia chỉ trong vòng một nốt nhạc. Không chỉ hùa theo đám bạn bạo hành tinh thần con tôi, cậu ta còn tuồn password Facebook con bé cho đám ấy. Cả bọn rủ nhau sục sạo Facebook con tôi, tuồn cho nhau những tấm hình riêng tư của con bé và post lên mạng với những bình luận châm chọc. Khỏi phải nói con tôi suy sụp đến mức nào, khi bị chính những người từng là bạn thân của mình đâm sau lưng và rủ nhau bạo hành tinh thần ngày này qua ngày khác.
Lẽ dĩ nhiên, tôi phải nhảy vào cuộc. Đầu tiên, như cách mọi phụ huynh khác hay làm, tôi liên hệ cô giáo chủ nhiệm, nhờ cô để mắt trông chừng con tôi, và đây là câu trả lời tôi nhận được: “Các con cấp II là lớn rồi, nhà trường không thể quản được”. Ô hay, tôi gửi con cho nhà trường 8 tiếng một ngày, trường không quản thì ai quản? Không lẽ tôi bắt ghế lên trường để quản con tôi?
Cùng lúc đó, con tôi lên chia sẻ với cô về việc bị bạo hành, cô đáp lời con tôi rằng: “Tại con không biết chọn bạn mà chơi, con nói vậy thì cô biết vậy thôi, chứ cũng đâu có chứng cứ gì mà nói các bạn”(!). Ủa, chuyện gì đây? Thứ nhất, thay vì gọi tất cả lại và tìm hiểu sự việc, cô lại đi đổ lỗi cho nạn nhân, quả là một điển hình của kiểu người chỉ biết đổ lỗi cho nạn nhân, thay vì tìm cách giải quyết, mà chúng ta vẫn thường gặp trong xã hội này. Thứ hai, cô cần chứng cứ gì? Cô cần con tôi bị đánh, phải đi gặp chuyên viên tâm lý hay tự làm tổn hại mình như một cách giải tỏa thì mới gọi là có chứng cứ chăng? Đợi có chứng cứ thì con tôi nó sẽ thê thảm đến mức nào rồi và lúc đó thì cô sẽ giải quyết được gì nữa?
Song song đó, tôi nói chuyện trực tiếp với hai phụ huynh của hai đứa cầm đầu bọn bắt nạt. Một đứa táo tợn đến mức nhắn tin riêng cho tôi trên Zalo, nói năng xấc xược theo kiểu con tôi đáng bị bắt nạt. Tôi chụp những tin nhắn đó, gửi cho mẹ thằng bé, yêu cầu gặp mặt nhưng chỉ được hứa hẹn suông, một lời xin lỗi cũng không có. Thằng nhóc lấn tới, đăng hình con tôi lên mạng với lời lẽ xúc phạm. Đến mức này, tôi hết kiên nhẫn và bảo mẹ cậu ta: “Chị không quản được con chị thì tôi báo cảnh sát vào cuộc”. Lúc ấy, chị ta mới về dạy bảo lại con mình và gỡ hình con tôi xuống. Xong thằng nhóc đó thì đến con bé chơi chung nhóm ngày xưa tiếp tục đăng hình con tôi lên mạng và bêu xấu. Tôi lại phải tìm mẹ nó nói chuyện. Lần này, may hơn, bà mẹ này biết điều hơn, có xin lỗi và xử lý.
Sau khi “dẹp loạn”, tôi bắt đầu nghĩ đến việc chuyển lớp, nhưng con tôi bảo rằng chuyển lớp nào cũng vậy, vì bọn chúng rất đông, lớp nào cũng có “chân rết”, đi đến đâu cũng sẽ bị bắt nạt. Mỗi khi đi học về, tôi đều hỏi thăm tình hình con và biết được rằng mọi thứ có cải thiện. Bọn chúng không còn xách mé và công khai công kích con tôi trên lớp và trên mạng. Con cũng đã có được vài người bạn “đồng minh”, cùng thân phận bị bắt nạt, bị dè bỉu, bị cô lập, nên giờ co cụm lại chơi với nhau để bảo vệ lẫn nhau. Bọn chúng không dám công khai bắt nạt con tôi nữa nhưng vẫn xì xào sau lưng, lườm nguýt khi đi ngang… Con tôi xin chuyển trường nhưng tôi bảo chuyện lớn thì mẹ đã can thiệp và chấm dứt rồi, những chuyện này không đáng kể, môi trường nào cũng sẽ có, con hãy tập mặt kệ, mạnh mẽ và vượt qua, vì không thể nào đi đến đâu có khó khăn thì mình cũng bỏ chạy. Con tôi im lặng.
Cho đến một ngày, tôi đưa con đi học thêm, cùng lúc con bé M.T. cũng được đưa đến lớp đó. Vừa thấy M.T., con tôi luống cuống, run rẩy, mở nón bảo hiểm không xong. Nhìn cảnh đó, tôi thương con đứt ruột. Có mẹ bên cạnh mà con còn lo sợ như thế, thì khi không có mẹ con sẽ như thế nào? Tôi muốn con rèn bản lĩnh, tập mạnh mẽ để vượt qua nhưng nếu con tôi chưa đủ sức thì làm sao? Tôi không muốn những chuỗi ngày đến trường của con chỉ toàn nơm nớp lo sợ, tự ti và áp lực, trong khi con chẳng làm gì sai cả. Vậy là trong vòng hai tuần, tôi thu xếp chuyển con sang trường mới. Từ đầu đến cuối, tôi tuyệt nhiên không gặp cô chủ nhiệm, cũng không gặp hiệu trưởng, vì thứ nhất, gặp cũng chẳng có tác dụng gì; thứ hai, tôi không muốn gây rắc rối ảnh hưởng đến quá trình con chuyển trường. Nếu đã định từ bỏ, đi càng nhanh càng tốt.
Tôi dự định sau khi con tôi an ổn ở trường mới, tôi sẽ cảnh báo vào nhóm phụ huynh của lớp về tình trạng bạo lực học đường ở trường, đồng thời nhắn tin cho cô giáo chủ nhiệm về những lời lẽ và cách xử lý vô trách nhiệm mà cô đã dành cho con tôi. Nhưng sau một thời gian, cảm thấy không cần thiết để gợi lại những chuyện tiêu cực đó, tôi đã im lặng. Nhưng hôm nay, đọc câu chuyện về Y.N., tôi lại thôi thúc muốn lên tiếng.
Y.N. hơn con tôi có 2 tuổi thôi, con cũng bị nhóm bạn trước chơi thân với mình sau trở mặt bạo hành, con cũng cầu cứu cô giáo nhưng đáp lại chỉ là sự vô cảm, trơ lì đến tàn nhẫn. Con cũng bị hiệu trưởng đổ lỗi như con tôi đã từng bị cô giáo đổ lỗi. Có khác chăng là, con tôi may mắn không bị đánh và mẹ con tôi đã hành động sớm trước khi có những chuyện nghiêm trọng xảy ra. Câu chuyện của Y.N. thật sự làm tôi sợ, vì con tôi đã từng rơi vào hoàn cảnh đó và cũng có thể đã làm chuyện dại dột lắm chứ. Những áp lực mà con trẻ đối diện, người ngoài nhìn vào khó có thể hiểu được hết. Bạo lực học đường, chỉ có ai từng đi qua mới thấm thía hết nỗi đau mà thôi.
Còn về đám trẻ bắt nạt và bạo hành bạn bè, tôi không biết phải nói sao về bọn chúng. Trẻ con không ngây thơ, trẻ con cũng không vô tội. Trẻ con có thể rất tàn nhẫn và ác độc. Nhưng bởi vì mang danh trẻ con nên chẳng ai xử lý chúng đến nơi đến chốn. Tôi có đọc một bình luận bảo rằng những đứa bạn bắt nạt Y.N. hẳn sẽ ăn năn cả đời. Nói ra thì ác mồm nhưng liệu chúng có lương tâm để mà ăn năn không? Và ăn năn thì làm được gì khi đã hại chết một mạng người? Tất cả những gì bây giờ mà người lớn đang làm là điều tra và xem xét, chỉ có Y.N. là dở dang cuộc đời và cha mẹ của em sẽ không bao giờ hạnh phúc được nữa.
Viết ra những điều này, tôi quả tình thấy mình kiệt sức. Cầu bình an và mạnh mẽ cho những đứa trẻ chân chính. Cầu bình tĩnh và sáng suốt cho những cha mẹ hiền lành. bạo lực học đường khó lòng mà chấm dứt được, chỉ mong chúng ta đủ may mắn và sự hỗ trợ để vượt qua an toàn.
Xin cầu nguyện bằng cả tấm lòng !
CAO VY VY 19.04.2023
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.