Những người già, những cha mẹ sinh viên, thanh niên
Hồng Kông, vào ban ngày, đã biểu tình và trưng những tấm biển như: Đừng đánh những đứa trẻ của chúng ta; đừng bắn vào những
đứa trẻ của chúng ta.
Những người trẻ thì viết dòng chữ: Giết tôi hoặc tự do
cho tôi. Người khác thì tuyên bố: Tôi đã sẵn sàng chết cho đêm nay.
Và bây giờ thì quân đội Trung Quốc đang bao vây và càn
quét những người đang đấu tranh cho tự do của Hồng Kông.
Lịch sử Trung
Quốc cho thấy họ tàn bạo từ cổ đại đến giờ. Dân tộc Hán là loại dân tộc muốn
biến các dân tộc còn lại thành nô dịch cho họ, và sẽ tàn sát không tiếc tay để
đạt được mục đích.
Lịch sử Trung Quốc cũng ghi lại những cuộc tắm máu tranh giành quyền lực, thủ
đoạn âm mưu để giữ quyền lợi, thủ đoạn từ đám đàn bà trong hậu cung đến các thế
lực triều chính.
Từ Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho, giết người không ghê tay để xây được Vạn
lý Trường thành.
Hồng Kông, đang ở
thời khắc có lẽ đen tối nhất lịch sử của mình. Người Hồng Kông đang tranh đấu cho những giá trị sống cơ bản
nhất về quyền làm người. Và mọi chuyện chỉ thực sự tồi tệ khi Hồng Kông được trao trả về cho Trung Quốc.
Nếu tìm hiểu sâu
về những địa danh như Tây Tạng, Tân Cương, người Duy Ngô Nhĩ khi rơi vào tay chính quyền Trung Quốc sẽ thấy những hiện thực tàn khốc. Lại
tiếp tục tìm hiểu về cách chính quyền Trung Quốc tạo ra “đại nhảy vọt”, cải
cách văn hoá”, Thiên An Môn và nhất là ứng xử với người tập Pháp Luân Công sẽ
thấy sự khốc hại “thành nếp”.
Hãy nhớ cảnh sát Hồng
Kông tuân thủ luật pháp thế nào trước
khi họ bị “đồng hóa” bằng sự tàn ác của “mẫu quốc”. Thật thảm thương, trăm năm
dân chủ Hồng Kông gần như bị xóa sạch,
sau chừng hai thập kỷ khi đất Hương Cảng trao về tay chính quyền Trung Quốc.
Harmony New Village ở Hòa Điền, Tân Cương, nơi giam giữ khoảng 300 người Duy Ngô Nhĩ.
(La Croix 18/11/2019)Nhật báo Mỹ The New York Times có được trên 400 trang tài liệu mật chứng minh
từ năm 2014 đã có kế hoạch đàn áp
và tiêu diệt « không nương
tay » người Duy Ngô Nhĩ và những sắc tộc thiểu số khác theo đạo Hồi ở
Tân Cương, Trung Quốc. Trên một triệu người đã bị nhốt vào các trại cải tạo lao
động.
Đối với những ai vẫn còn hoài nghi về tiến trình thanh lọc
chủng tộc đang diễn ra tại Tân Cương từ nhiều năm qua, các bằng chứng chính
thức đã xuất hiện.
Ngay cả đội ngũ nhân viên y tế muốn rời khỏi khuôn viên ĐHBK cũng bị bắt!
Cảnh sát bao
vây trường đại học Bách Khoa Hồng Kông tối nay Chủ nhật 17/11/2019, với AR15.
Mọi người đang lo sợ một Thiên An Môn 2019. Tình hình sẽ được cập nhật thường
xuyên.
AFP: Cảnh sát
Hồng Kông đêm Chủ nhật rạng sáng thứ Hai 18/11/2019 cảnh cáo có thể sử dụng “đạn
thật” nếu phải đối phó với người biểu tình dùng “vũ khí sát thương”. Đây là
cảnh báo đầu tiên loại này kể từ đầu phong trào phản kháng cách đây 6 tháng,
trong một video phát trực tiếp trên Facebook.
Một cảnh sát
hôm Chủ nhật bị thương vì trúng một mũi tên bắn đi từ một trường đại học đã trở
thành hậu cứ chính của người biểu tình đòi dân chủ.
Demosisto: Cảnh sát
Hồng Kông hoàn toàn dối trá. Họ nói người đấu tranh có thể rời đại học Bách
Khoa, nhưng ngay sau đó họ cố tình bắn hơi cay ở lối ra, còng tay tất cả đội
ngũ cấp cứu đang rời khỏi khuôn viên trường.
1. Chuyện Trần
Long Ẩn đang chạy chọt giải thưởng Hồ Chí Minh, cũng nghe râm ran trong giới.
Nay trong cuộc họp giao ban quý III/2019 của Hội
đồng lý luận phê bình văn học, nghệ thuật TP.HCM ngày 10/11, nhạc sĩ Trần Long
Ẩn phát biểu: “Chúng tôi đề xuất phải hết
sức thận trọng với trang sử đen tối của miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ là bị xâm
lược. Văn học, nghệ thuật độc hại của nó xuyên tạc đường lối cách mạng đúng đắn
của Đảng ở miền Nam và hiện nay không thể tẩy xóa”.
2. Biết anh nổi
danh trong giới vì nghệ thuật chuyên đi dưới gầm bàn, nên khá bất ngờ vì công
khai phát ngôn phi logic. Nếu trước đây vài chục năm, anh Ẩn phát ngôn thời Lê
Duẩn thì phù hợp. Bất kỳ phát ngôn nào cũng phải phù hợp với ngữ cảnh, với điều
kiện kinh tế xã hội. Mà anh lại phát ngôn ngay trước Bí thư thành ủy Nguyễn
Thiện Nhân chớ.
3. “Gừng già gừng
càng cay” nhưng đó là gừng và anh không phải gừng. Với con người, tuổi tác càng
cao, sức khỏe càng thấp và tư duy càng phân liệt. Năm nay, anh đã trên 75 hay
77 gì đó, bởi anh nhiều giấy khai sinh. Nhưng “nhân sinh thất thập cổ lai hy”,
anh đã qua thất thập rồi.
Thời còn chiến
tranh, nhà em có cái đài Xiongmao. Khi ko có ai, nhà em ghé sát tai vào đài,
vặn thật nhỏ, dò tìm đài "địch", chỉ để nghe các bài hát "nhạc
vàng".
Dò khó lắm, rất
ít khi tóm được đài địch, lại còn sợ bị mắng khi bị bắt quả tớm ấy chứ. Khổ, có
nghe được rõ đâu? Sóng kém, nghe cứ lẹt xẹt suốt mà vẫn cố.
Hồi đó cứ nghe
mãi kiểu nhạc khúc quân hành, nghe nhạc vàng nó làm tâm hồn mình mềm lại, xao
xuyến lắm. Cùng là chiến tranh, một bên cứ phải lên gân lên cốt, còn một bên
thì cứ da diết, buồn thương.
Giàn ná khổng lồ bằng gỗ, những phi tiễn đỏ rực
được bắn đi bằng cung, bom xăng tự tạo, bàn chông bằng tre chắn đường…Để
đối phó với cảnh sát, người biểu tình đòi dân chủ Hồng Kông phối hợp
giữa các chiến thuật thời hiện đại và thời Trung Cổ.
Từ
đầu tuần, rất nhiều đường phố, ngã tư và đại lộ ở trung tâm tài chính
nổi tiếng này đã bị phong tỏa bằng nhiều bàn chông tre và những rào chắn
thô sơ, theo kiểu đã dùng trong những cuộc chiến cách đây nhiều thế kỷ.
Các
trường đại học trở thành tâm chấn của phong trào, và trong những ngày
qua, một số trường đã thành bãi chiến trường thật sự. Những vụ đụng độ
giữa cảnh sát và người biểu tình đã diễn ra trong nhiều tiếng đồng hồ
ngay trong khuôn viên nhà trường.
Sài Gòn trước 30-4-1975 có một phong trào
“Hát cho đồng bào tôi nghe”. Những nhạc phẩm của phong trào này được viết bởi
những nhạc sĩ trẻ có lòng yêu nước rất ngây ngô, khờ dại.
Trong giảng đường đại học, trong sân trụ
sở Tổng hội Sinh viên ở số 4 Duy Tân Sài Gòn, dọc hành lang cư xá sinh viên
Minh Mạng, tiếng hát của ước mơ “hòa bình thống nhất độc lập tự do” vang lên.
Phần lớn không biết chiếc bánh “hòa bình thống nhất độc lập tự do” sẽ là màu gì
hay tròn méo ra sao.
Bên cạnh các nhạc sĩ có căn bản nhạc lý vững
vàng như La Hữu Vang với “Tổ quốc ơi ta đã nghe” cũng có những người
đang tập kẻ những khung nhạc lần đầu như Trần Long Ẩn với “Người mẹ Bàn Cờ”.
Nhiều người chửi ông ĐXD, ông TLA, ông
MQL quá trời, vì những gì các ông ấy nói và viết.
Những gì các ông ấy nói và viết tất nhiên
đều rất đáng để bạn buông lời tục tĩu, nếu không sợ phí lời. Vì nó dối trá, nịnh
bợ, tầm thường, xúc phạm văn hóa, chia rẽ dân tộc, phỉ báng lịch sử và…có động
cơ rất xôi oản.
Chỉ những ai tâm thần, hoặc hoàn toàn
không có tí tài vụn nào, thì mới nghe và tin lời của họ.Còn lại, nói như đại thi hào Gớt: Đến chó
cũng không mong điều đó.
Anh sinh năm 1944, lớn hơn tôi hai tuổi,
nên theo phép lịch sự tôi gọi bằng anh. Xét về tuổi tác thì chúng ta có thể tạm
gọi là “đồng thế hệ” nhưng không phải là “đồng chí” vì chúng ta không cùng chí
hướng.
Về giáo dục, chúng ta được đào tạo từ nền
giáo dục của Việt Nam Cộng Hòa, nhưng về chí hướng thì năm 1972 anh rời Sài Gòn
để vào vùng giải phóng.
Anh ra đi bí mật đến nỗi mẹ anh ở Bình Định
cũng không biết anh đi đâu. Mẹ anh đã tốn nhiều công sức, thời gian và kể cả tiền
bạc đi tìm đứa con trai đi biệt tích, nhưng chẳng thấy tăm hơi. Sau ngày “giải
phóng”, hai mẹ con mới gặp lại nhau.
Huawei Connect, sự kiện về trí tuệ nhân tạo (AI) thường niên được tổ chức tại Thượng Hải ngày 18/09/2019.
Le Monde trong loạt bài về sự thay đổi của thế giới từ 1989 đến 2019, đề cập đến « Sự báo thù của Trung Quốc ».
Năm 2008, Bắc Kinh phô trương thành tựu về kinh tế cho toàn thế giới
nhân Thế vận hội, và từ 2012, Tập Cận Bình tranh giành với Hoa Kỳ vị thế
hàng đầu về công nghệ, đồng thời củng cố quyền lực.
Lâu
nay châu Âu và Hoa Kỳ vẫn có cái nhìn khoan hòa và lạc quan về một
Trung Quốc đang trỗi dậy, chấp nhận cho Bắc Kinh gia nhập Tổ chức Thương
mại Thế giới (WTO). Tổng thống Mỹ Bill Clinton tin rằng kinh tế thị
trường và internet sẽ mang lại dân chủ cho người dân Hoa lục.
Nhưng
Trung Quốc đã chuyển đổi từ cộng sản sang tư-bản-không-dân-chủ, một sự
kiện chưa có tiền lệ, và năm 1989 của Trung Quốc trái ngược hẳn với
những gì diễn ra ở Đông Âu và các nước thuộc khối Liên Xô cũ. Hôm
04/06/1989, khi Công đoàn Đoàn Kết giành thắng lợi rực rỡ trong cuộc bầu
cử ở Ba Lan, tại quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh, những chiếc xe
tăng đã đè bẹp mùa xuân của sinh viên trong biển máu. Nếu có bài học nào
mà Trung Nam Hải rút ra được từ năm 1989 của châu Âu, thì đó là không
nên chấp nhận số phận của nhà lãnh đạo Liên Xô Gorbachev.
Tại cuộc họp giao ban Hội đồng Lý luận
Văn học Nghệ thuật Thành phố Hồ Chí Minh (TPHCM), nhân dịp có mặt Bí thư Thành ủy
TPHCM - Nguyễn Thiện Nhân, ông Trần Long Ẩn đã tranh thủ cơ hội để phô diễn lập
trường. Khổ, khi báo chí tường thuật lại, thì ông Trần Long Ẩn bị ném đá tơi bời.
Đặc biệt, trên Facebook Trần Đình Thu
liên tục có ba "tút" chửi ông Trần Long Ẩn lên bờ xuống ruộng. Có
thêm sự phụ họa của đội ngũ comment, thì ông Trần Long Ẩn te tua xác pháo. Tội
nghiệp thân già lâm nạn!
Xưa nay, miếng thịt vẫn là miếng nhục !
Xưa nay, mấy ai muốn nuôi loại chó không biết sủa ! (Nếu chó không biết sủa thì
nuôi mèo cho lành !).
Gần một nửa thế kỷ, sau ngày ‘’giải
phóng’', mà vẫn chưa xóa bỏ nổi, quả thực văn hoá miền Nam độc hại thiệt.
Mặc dù cấm đoán, kiểm duyệt, đe dọa, dân
vẫn nghe nhạc vàng, hát nhạc vàng hơn là nhạc không độc hại của ông này. Đau thật.
Mặc dầu đã đốt sách, đã bỏ tù, đã hành hạ,
đã bức tử các văn nghệ sĩ, ngày nay người ta vẫn moi văn thơ trước 75 ra đọc,
hơn là ngồi tụng niệm Nguyễn Phú Trọng Toàn Tập, Nông Đức Mạnh Toàn tập. Ức thật.
1) Cách đây mấy tháng, tôi có đưa lên
phây của mình tấm ảnh nổi tiếng chụp cảnh tướng Loan bắn Bảy Lốp trên đường phố
Sài Gòn năm Mậu Thân 1968 đã được photoshop. Tôi đưa vì thấy tấm ảnh có ý tưởng
khá hay về hòa bình. Một ai đó đã mang cái tem thư in hình đóa hoa đặt vào vị
trí bàn tay cầm súng của tướng Loan.
Tôi rất bất ngờ khi tấm ảnh đó nhận được
hai luồng comment đối nghịch và thù hận nhau. Rất nhiều người lên án tướng Loan
và cho rằng việc đặt đóa hoa vào nòng súng của kẻ giết người là một việc không
nên làm. Nhiều người khác cũng chống đóa hoa nhưng với lý do ngược lại: Bảy Lốp
đã hành hình cả gia đình một sĩ quan Sài Gòn, kể cả người già và trẻ con, nên xứng
đáng nhận lãnh phát súng trừng phạt.
Chỉ qua một tấm ảnh photoshop của một tác
giả vô danh trên mạng, tôi biết rằng dù cuộc chiến giữa hai miền Nam Bắc đã
khép lại sau 44 năm, nhưng chiến tranh vẩn còn hiện hữu sâu đậm giữa lòng người.
Ông nhạc sĩ Trần Long Ẩn muốn có thật nhiều
chương trình « chống phản động » và muốn dẹp nhạc Việt Nam Cộng Hòa.
Thời sinh viên tôi mê bài hát “Một đời
người một rừng cây” của Trần Long Ẩn, nhưng bây giờ thì tôi muốn phát ói mửa
khi nghe tên ông ấy.
Tôi vừa đọc vừa muốn ói trước phát biểu của
ông ta trong cái hội đồng mang tên “Hội đồng lý luận phê bình văn học nghệ thuật
TP.HCM” mà ông ta là thành viên. Những cái hội đồng chỉ tiêu xài thuế máu của
nhân dân là giỏi.
Chúng ta cùng luận về những lời phát biểu
của mấy vị có trình độ lý luận này nhé.
Nhà nghiên cứu Mai Quốc Liên nhận định
sáng tác văn học, nghệ thuật đang xuống thấp một cách không tưởng. “Tàu
Trung Quốc vào Biển Đông như thế, đáng lẽ ít ra phải có một bản nhạc nào đó nói
lên lòng yêu nước, khí phách của dân tộc chứ. Tôi muốn nói về văn nghệ sĩ,
không ai xúc động, không ai làm cả”, ông nói.
Cái này ông Liên nói đúng. Văn nghệ sĩ ở
Việt Nam vốn là những con gà đẻ tác phẩm theo chỉ đạo. Thời kỳ sự chỉ đạo ấy hợp
với lòng người, những quả trứng có chút giá trị, có chút cảm xúc của người sáng
tác. Nhưng khi sự chỉ đạo đã trở nên quá khiên cưỡng, lòng người sáng tác sẽ
trơ, sức sáng tạo không còn và họ trở nên vô cảm.
Nhiều sinh viên Hồng Kông cố thủ bên trong các
trường đại học, với lương thực dự trữ và gạch đá, bom xăng để đối phó
với cảnh sát.
Từ chiều hôm qua 13/11, nhiều sinh viên Trung Quốc
đã rời Hồng Kông trở về Hoa lục, với sự trợ giúp của cảnh sát biển.
Hồng Kông tiếp tục bị tê liệt từ hôm nay 14/11/2019 đến ngày mai :
trường học đóng cửa, nhiều trạm xe điện ngầm ngưng hoạt động, nhiều
tuyến đường chính bị phong tỏa.
Sáng
nay, cảnh sát lại sử dụng hơi cay để giải tán người biểu tình và các
sinh viên đang chận lối vào đường hầm nối đảo Hồng Kông với Cửu Long
(Kowloon). Hơi cay cũng được bắn ra gần trường đại học Bách Khoa, nơi
người biểu tình được kêu gọi tập hợp. Sinh viên đã sáng chế ra các loại
vũ khí mới để đối phó với cảnh sát, như các giàn ná lớn, cung tên, dùng
vợt tennis đánh bật lại lựu đạn cay.
Hàng ngàn sinh viên vẫn cố
thủ bên trong các trường đại học, chuẩn bị lương thực dự trữ và gạch đá,
bom xăng để đối phó. AP dẫn nguồn tin cảnh sát cho biết sinh viên chiếm
40% trong số 4.000 người bị câu lưu kể từ đầu phong trào phản kháng đến
nay.
Trước tình hình căng thẳng, nhiều sinh viên Trung Quốc đã
quay về Hoa lục. Cảnh sát biển điều một chiếc tàu đưa các sinh viên này
hồi hương. Sinh viên một số nước Bắc Âu như Đan Mạch, Thụy Điển, Na Uy
tại Hồng Kông được khuyến cáo nên về nước, Đài Loan mua vé máy bay cho
123 sinh viên trở về Đài Bắc tối qua.
Những người ủng hộ lãnh đạo đối lập Juan Guaido tràn vào bên trong sứ quán Venezuela ở Brasilia, Brazil, ngày 13/11/2019.
Cuộc khủng hoảng Venezuela ảnh hưởng đến Brazil :
hôm qua 13/11/2019 tình hình trở nên lộn xộn tại đại sứ quán Venezuela ở
Brasilia. Những người ủng hộ Juan Guaido chiếm đóng một phần tòa đại
sứ, nói rằng các nhà ngoại giao ở sứ quán về phe với nhà đối lập ; nhưng
Caracas cho đây là một vụ xâm nhập bất hợp pháp. Sự việc xảy ra vào
đúng thời điểm hội nghị thượng đỉnh BRICS tại Brazil.
Từ Caracas, thông tín Benjamin Delille gởi về bài tường trình :
« Mọi sự bắt đầu bằng một video đăng
trên mạng xã hội. Người ta trông thấy Tomas Silva, một trong những cộng
sự của đại diện cho ông Juan Guaido ở Brazil.