Hồi đó, vì công việc, tôi thường bay đi nhiều nơi. Trong một lần, đi công tác ở South Carolina, buổi chiều tôi lái xe ngang qua một thị trấn lạ, tìm một chỗ ăn.
Lái vào con đường chính của thị trấn, chạy vào một shopping nhỏ. Trên bảng ghi những cơ sở thương mại của khu này, tôi thấy có hai tiệm ăn: một Thái và một Tàu. Tôi đậu xe, đi vào hướng tiệm ăn Thái.
Khi đi ngang qua một tiệm sửa quần áo, thật bất ngờ tôi nghe tiếng một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại. Nhìn vào, tiệm không có khách, chỉ mình ông. Tiếng của ông vang vang. Tôi ngừng lại, giả bộ cúi xuống cột dây giày, lắng nghe thử.
- “Con nhớ nấu mì cho em ăn nghen. Tí xíu ba đóng cửa tiệm, rồi chạy vô trỏng thăm má mày. …”
- “…”
- Thì thùng mì dưới ga-ra đó. Nếu em thích thì con đập cho nó cái trứng nghen”.
- “…”
- “Ba muốn đóng cửa tiệm để ở trỏng với bả mà bả hổng chịu, cứ bảo mở được giờ nào cứ mở. Ráng làm để dành tiền cho tụi bay ăn học. Từ trưa tới giờ có hai cái lai quần chứ mấy… Ừ, hình như có khách, để ba gọi lại”.
Tôi nối kết những gì người cha đang nói, tôi hiểu tờ mờ “trỏng” là ở đâu, tại sao “bả” không chịu đóng cửa tiệm, “hai cái lai quần” là khách muốn lên lai quần của họ, v.v.
Không biết dân tộc khác ra sao, chứ mẩu đối thoại (mà tôi nghe chỉ một phía) mang cả một trời văn hóa. Chỉ vậy thôi, vậy mà nước mắt tôi chực trào ra.
***
Lần khác, đi chợ đêm ở Đài Loan, tôi nghe tiếng hai người phụ nữ phía trước tôi, đang trò chuyện. Họ đang tính mua cái gì đó gởi về cho gia đình. Trong cách họ nói, có lẽ đang tìm một món đồ chơi, được điều khiển bằng “remote control”, gởi về cho một cháu trai nào đó. Người phụ nữ bên cạnh nói: Thôi, mua đại cho rồi, tui nghĩ nó thích. Người kia nói: Tui cũng nghĩ nó thích, mà mắc quá bà ơi. Mà thôi, tui với bà đi vòng trở lại mua cho rồi. Mất nửa tháng lương cũng chịu chứ biết sao, con mình vui là được …
***
Tôi xa quê, sống ở xứ người gấp đôi thời gian sống ở Việt Nam. Cái tật của tôi là đi tới một chỗ xa lạ nào đó, tôi thèm nghe tiếng Việt. Cứ nghe tiếng Việt là tôi dừng lại, giả vờ làm cái gì đó, nhưng lại lắng nghe. Biết là tật xấu nhưng không bỏ được.
Mà mỗi lần nghe những mẩu chuyện như thế, tim mình cứ thổn thức. Lòng mình cứ xốn xang.
Tại sao? Có lẽ dù sống bất kỳ nơi đâu trên quả địa cầu này, tôi mãi mãi là người Việt.
ĐOÀN NHÃ VĂN
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.