mercredi 25 septembre 2024

Dương Quốc Chính - Nếu Mỹ không bỏ rơi bác mình ?

 

Hôm nay có nhiều người nhắc tới kịch bản là nếu tổng thống Mỹ Truman chấp nhận thư cầu viện của chủ tịch Hồ Chí Minh, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Tất nhiên sử không thể nếu, nhưng học sử để có thể suy đoán nếu...thì một cách biện chứng, từ đó biết tránh đi khả năng xấu có thể xảy ra. Nếu mình không say rượu, thì mình đã không bị tai nạn giao thông, dù lúc đó đã bị rồi, nhưng lần sau sẽ rút kinh nghiệm được. Ôn cố tri tân là như vậy.

Kịch bản bên chuồng bò vẽ ra mới buồn cười, như ảnh đính kèm, việc ôn cố tri tân này cũng phải hiểu lịch sử mới làm được. Chứ như thằng ngu nó sẽ bảo tai nạn do đen hay do thằng khác đâm vào nó thôi chứ không phải do say rượu.

Nguyễn Thông - Quá nể

 

Hôm qua coi tivi, thấy ông Biden phát biểu tại diễn đàn đại hội đồng Liên Hợp Quốc, nhà cháu phục lăn.

Thực ra khen ổng, cũng như khen những người dạng ổng, chả khác gì khen giời cao, khen phò mã tốt áo.

Một người ngoại bát tuần (80) ăn nói rất khúc chiết, rành mạch, tự tin, và ghê nhất kinh nhất là đăng đàn suốt mấy chục phút mà không cần giấy cần phao gì cả, không cắm mặt đọc. Cứ ngẩng đầu nói, lúc nhìn thẳng, lúc quay bên này, quay bên kia. Cả hội trường chăm chú lắng nghe, không một ai đứng lên bỏ ra ngoài.

Chương trình phát thanh RFI ngày 25.09.2024


 

mardi 24 septembre 2024

Đặng Sơn Duân - Màn trình diễn khá thành công của ông Tô Lâm

 

Giờ mới có thời gian có thời gian nghe phần trao đổi giữa Tổng bí thư, chủ tịch nước Tô Lâm với các sinh viên Đại học Columbia do bà Liên Hằng làm mod đêm qua.

Tạm gác qua những nghi vấn về việc có sắp đặt trước hay yêu cầu nào khác hay không, thì đây có vẻ là màn trình diễn khá thành công của ông Tô Lâm.

Bản thân việc ông chấp nhận có mặt ở đó, như bà Hằng nói là một khung cảnh lịch sử - khi ông là nhà lãnh đạo cộng sản đầu tiên xuất hiện trong cuộc đối thoại như thế ở Columbia - cũng là điều đáng hoan nghênh rồi.

Dương Quốc Chính - Người bạn Mỹ

Câu của tổng tịch nói này mới đúng một phần thôi anh em nhé. Đội OSS (Deer team - Con Nai) đúng là có hỗ trợ Việt Minh chống Nhật, huấn luyện chiến đấu cho quân ông Giáp và tiêm thuốc cứu ông bác bị sốt rét (báo đảng bảo do ông lang cứu!).

Nhưng kể từ ngày 15/08, Nhật đầu hàng đồng minh, thì OSS được lệnh dừng hỗ trợ cho Việt Minh. Vì thế, nhưng ngày họ ở bên cạnh chủ tịch Hồ Chí Minh ở Hà Nội chỉ là bạn xã giao, anh em xã hội thôi, không còn hỗ trợ chính thức dưới vai trò của OSS nữa mà chỉ là cá nhân.

Ngày 01/10/1945, họ được lệnh rút khỏi Hà Nội, không can dự vào chính trị Đông Dương nữa.

Trần Trung Đạo - Nguồn gốc khẩu hiệu "chung vận mệnh"

 

Khi Việt Nam chịu đựng cơn bão Yagi, một người bạn Facebook hỏi tôi về khái niệm và cũng là khẩu hiệu Chung Vận Mệnh.

Trung Cộng chẳng những không giúp đỡ nạn nhân như các quốc gia khác, mà còn tính xả lũ tối đa các đập thủy điện. Việt Nam “đề nghị” kịp thời nên“Trung Quốc giảm khối lượng xả tối đa từ 250 m3/s thành 200 m3/s”, chứ không phải là không xả (VnExpress 11/09/2024) . 

Trước cơn bão khá lâu, tôi có giải thích khái niệm gọi là “chung vận mệnh” này trong buổi thảo luận “bàn tròn” trên đài VOA.

Phan Châu Thành - Putin vĩ đại

 

Chính quyền Putin lúc nào cũng khoe khoang về kho vũ khí hạt nhân của họ. Nhưng do kinh phí ít, kỹ thuật cũ, rất nhiều chuyên gia thường xuyên nghi ngờ về khả năng của những thứ vũ khí "tối tân" này.

Và quả nhiên, cái gì phải đến, sẽ đến.

Trước việc các nước phương Tây họp bàn để cho phép Ukraina sử dụng vũ khí tầm xa của họ tấn công "không hạn chế" mọi mục tiêu quân sự trên lãnh thổ Nga, Putin quyết định đem tên lửa "Satan II" (Chúa tể địa ngục II) ra bắn thử.

Bông Lau - Tình bạn

 

Chiều tối hôm qua đi ăn nhà bàn một mình. Luôn luôn đi một mình vì vào nhà bàn ngồi cạnh ai thì người đó sẽ thành bạn.

Vừa đi vào thì gặp lại toán lính Lê Dương Pháp quen thân đang ngồi ăn. Họ trố mắt sửng sốt vì thằng cha xạ thủ râu tóc xồm xoàm như mới ở rừng về. Mình sà vào cụng tay chào anh em. Anh "Mũi Két" ngầu nhưng hiền nói "Chúng tôi lo lắng và chờ đợi bạn trở lại". Anh Trung Úy Lê Dương gốc Á hay đùa giỡn thì nói "Tụi tui tưởng anh đi luôn chớ không về đây lại".

Xạ thủ móc trong túi quần ra hai huy hiệu của một đơn vị chống khủng bố khét tiếng ở vùng công tác tặng anh Trung Úy và anh Mũi két. Anh Trung Úy Lê Dương lột ngay huy hiệu "EOD" trên vai tặng lại. Hình như EOD là một đơn vị công binh của Lê Dương Pháp thì phải. Mai mốt khi gặp lại anh em sẽ hỏi thêm chi tiết.

Mai Quốc Ấn - Tiềm lực đất đai bị bỏ hoang

 

Trong ảnh là cây lớn trong khu rừng keo, tràm 30 năm. Nó tương đối may mắn không bị khai thác kiểu 5-6 năm/lần.

Nhưng có rất nhiều mảnh đất trồng keo tràm như thế này tại Việt Nam, gồm đất dân hay đất rừng sản xuất, rừng phòng hộ. Hãy nhìn thảm thực vật dưới gốc cây. Gần như đến cỏ cũng mọc không nổi. Vậy làm sao có hệ động thực vật đa dạng? Nước ta có Luật về đa dạng sinh học đấy.

Vừa rồi Phó Thủ tướng Lê Minh Khái vừa tuyên bố chấm dứt nhà máy bột giấy Phương Nam ở Long An sau 20 năm không thể triển khai. Trong 20 năm ấy, 17.000 hecta đất được quy hoạch khiến nông dân không thể làm gì trên đất. Mười bảy ngàn hecta và 20 năm ròng nguồn lực đất đai nằm im hoang phí. Và cả những hệ lụy của nông dân ly hương vì không còn đường sống, khi không thể canh tác trên chính mảnh đất “bỏ không vì dự án”.

Lý Thụy Ý - Ta ở đây...mà, mơ cố hương!

 

*Viết cho những Người Lính của tôi

có người đôi lúc lên cơn ut,

xé chiến bào xưa, rũ rượi cười.

tay ôm ci mc như ôm súng,

mt bng cơn gin tui đôi mươi.

         có người lng l ngi trong góc

         mt quán café cui xóm nghèo.

         hóng mt ch tàn phiên ch sm,

         đón người con gái mt trong veo.

Nguyễn Hồng Lam - Nghệ sĩ, bụi bặm và đỏm dáng

 

Duy Mạnh và Tuấn Hưng, tôi đều có ngồi chung bàn với mỗi người một lần.

Gặp Duy Mạnh tại nhà một ca sĩ khác. Tuấn Hưng thì vướng chút xíu rắc rối với cảnh sát giao thông chị Huyền Thanh (biên tập viên Làn Sóng Xanh 99.9 MHz, bạn cùng lớp) nhờ tôi đến "mắng nó một tiếng". Chắc cũng hơn 20 năm rồi.

Cả hai, tôi gặp một lần rồi thôi, không có nhu cầu gặp nhiều hơn. Cả nhạc lẫn đời của họ đều không nằm trong gu nên không thích, vậy thôi.

Hà Phan - Hai cách giáo dục tình tương thân tương ái

 

Trường trung học cơ sở và trung học phổ thông M.V. Lômônôxốp, Hà Nội khuyến khích học sinh tham gia quyên góp hỗ trợ đồng bào bị bão lũ, nhưng không được ủng hộ quá 30.000 đồng!

Trường này thông báo rõ : "Giáo dục cho học sinh truyền thống tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách của dân tộc ta, khuyến khích động viên học sinh tham gia ủng hộ với tinh thần tự nguyện (không quá 30.000 đồng/học sinh).

Các em học sinh khó khăn không nhất thiết tham gia ủng hộ".

Văn Công Hùng - Ghi chép ngày 24.09.2024

 

1. "Nổ chạy chức phó giám đốc công an tỉnh Đồng Nai"- Khà khà nên tại sao vẫn có người đi bán... thiên thạch được, bán... vịt trời được (thực ra thì giờ vịt trời đã được bán là có thật).

Và, cũng liên quan: "Lại nở rộ lừa đảo đầu tư tiền ảo, nhiều người bị lừa hàng tỉ đồng"- Mần chi nhau?

2. "Quảng Ngãi: Bệnh nhân mất tích nhiều ngày được phát hiện đã tử vong - Thi thể đã phân hủy", nhẽ cả cái bệnh viện ai cũng... tịt mũi nhở? Bởi lẽ nơi phát hiện là trên ban công khu A, gần khoa Hồi sức tích cực - Chống độc, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ngãi. Phía dưới ban công là nơi có nhiều người bệnh, người nhà bệnh nhân qua lại mỗi ngày.

Hà Phan - "Làm vì đam mê"

 

Hai tháng trước, chủ tịch kiêm tổng giám đốc Nhà xuất bản Giáo dục Nguyễn Tiến Thanh khẳng định lâu nay dư luận hiểu sai rằng in sách giáo khoa lãi khủng. Thực chất hầu như không có lãi, nhà xuất bản lãi 300 tỉ một năm là từ dòng sách khác!

Đúng là oan thật vì Nguyễn Đức Thái - cựu chủ tịch nhà xuất bản này đã nhận gần 25 tỉ của các công ty cung cấp giấy in để có sách giáo khoa "Khổ to giấy đẹp" rồi thì còn gì có lãi.

Đấy là chỉ mình cha cựu chủ tịch chứ abcd nữa đâu chắc chỉ có... mấy ảnh biết!

Nguyễn Thông - Nên giải tán Nhà xuất bản Giáo dục

 

Cứ nhắc tới cái nhà xuất bản này lại trào lên sự căm giận. Núp dưới danh nghĩa giáo dục (thứ được coi là quốc sách), nó đã hoành hành, bóc lột từng xu từng hào trên đầu trên cổ dân, nhất là dân nghèo. Không ai có con đi học ở xứ này không căm hờn nó, trừ nhà giàu cho con đi học ở nước ngoài.

Nó công khai làm bậy, bóc lột dân, đâu phải do tự tung tự tác, mà được bảo kê, bao che, dính máu ăn phần từ bộ giáo dục, từ chính phủ, từ cao hơn nữa. Nói thế chẳng oan, bởi ai cũng thấy, chỉ họ là không thấy.

Nói thẳng ra, đối với cái khối ung nhọt này, nếu chỉ vạch trần nhà xuất bản thì chưa đủ, mà phải cả "hệ thống chính trị", đều hưởng lợi, dây máu ăn phần. Nếu không phải vậy, sao nó dám ngang nhiên tác quái suốt mấy chục năm trời.

Chương trình phát thanh RFI ngày 24.09.2024


 

lundi 23 septembre 2024

Huỳnh Ngọc Chênh - Một dân tộc sợ hãi

 

Trải qua nhiều ngàn năm lịch sử, dân tộc sợ hãi đó không sáng tạo ra được một thứ gì.

Áo quần để mặc, công cụ để lao động hầu như đều du nhập từ bên ngoài. Cái quan trọng nhất là hệ thống ký hiệu để ghi lại những gì đã nói ra để nhớ, để lưu truyền lại đời sau cũng không nghĩ ra được. Dân tộc đó đã không sáng tạo ra được chữ viết cho tiếng nói của mình.

Mà ngay cả vận dụng chữ viết có sẵn của các nền văn minh cổ đại trong khu vực để chế ra chữ viết của riêng mình cũng không tự làm được. Miến, Thái, Lào, Cam, Chăm, Triều, Nhật đã làm được điều đó khi lấy chữ Ấn hoặc chữ Tàu biến ra thành chữ viết riêng của họ, ghi chép được tiếng nói của họ.

Nguyễn Anh Tuấn - Cha của người tù

 

Đọc bài viết đầu tiên sau khi ra tù của anh Thức về việc anh bị “cưỡng bức đặc xá” và đã phản đối hành động đó ra sao ngay cả khi đang phải thụ án 16 năm tù, mới thấy hết được lòng quả cảm và sự kiên cường nơi anh.

Một số người có thể sẽ thấy khó hiểu. Ra tù sớm ngày nào tốt ngày đó, sao anh lại phản đối?

Nhưng những ai dõi theo hành trình 16 năm của anh sẽ hiểu. Đó là phản kháng của lương tri một con người, không bao giờ chấp nhận phẩm giá của mình bị rẻ rúng như một món hàng để đem ra đổi chác.

Đặng Chương Ngạn - Chúng ta sống ở đâu để an toàn ?

 

Đa số chúng ta chẳng có điều kiện, cơ hội để lựa chọn ngôi nhà của mình. Số đông sẽ ở ngôi nhà của tổ tiên, ông bà...Một số tự mua nhà cho mình, chọn điểm an cư phụ thuộc công việc kiếm sống và số tiền bạc dành dụm được.

Nhưng nếu có thể quyết định, không phụ thuộc vào công việc, tiền bạc, bạn sẽ xây cho mình ngôi nhà ở đâu?

Tôi vẫn nuôi giấc mơ có một ngôi nhà dưới chân núi, bên một con suối...

Nguyễn Hưng Quốc - Đáng lo

 

Trường đại học tôi dạy trước đây thường liên kết với các trường đại học ở ngoại quốc. Nhiều nhất là với Trung Quốc. Do sự liên kết ấy, các đồng nghiệp của tôi sang Trung Quốc khá thường xuyên.

Điều tôi ngạc nhiên: Hầu như tất cả đều thích người Trung Quốc. Họ kể người Trung Quốc rất nhiệt tình trong việc liên kết. Họ tiếp đãi các đồng nghiệp của tôi một cách hết sức ân cần. Mỗi ngày đãi ăn cả ba, bốn lần. Lần nào cũng thịnh soạn.

Những đồng nghiệp ấy cũng từng đi Việt Nam. Tôi hỏi họ về cách tiếp đón của các cán bộ ở Việt Nam. Họ ngần ngừ. Rồi chuyển sang chuyện khác. Sự im lặng của họ rất có ý nghĩa.