|
Người di tản từ Saigon lên được hàng không mẫu hạm Mỹ |
11 giờ 13,
giờ Saigon. Như đã dự kiến, Đài phát thanh Hoa Kỳ liên tục phát đi bản nhạc I’m dreaming of a white Christmas (Tôi đang
mơ một Giáng sinh tuyết trắng). Đại tá Hòa, giám đốc Đài phát thanh truyền
hình Việt Nam
nhìn tất cả kỹ thuật viên người Mỹ cùng nhiều trưởng phòng người Việt ra đi.
Đại tá quyết định ở lại tại chỗ. Một đại đội lính Dù trấn giữ xung quanh đài.
11 giờ 30.
Ông Polgar không còn tin vào một giải pháp chính trị nữa. Ông đã nhận được
nhiều cuộc điện thoại đầy ý nghĩa, trong đó có một cuộc từ chính Tổng thống Dương Văn Minh:
- Tôi
muốn anh dành cho một ưu tiên cuối cùng: giúp di tản một số người của tôi.
- Đồng
ý ngay – Polgar trả lời.
Một cuộc gọi
khác là từ nhóm Hungary
thuộc CICS (Ủy ban quốc tế kiểm soát và giám sát ngừng bắn). Có mấy chục người
trong số họ bị kẹt ở phi trường. Những trận bom của Bắc Việt đã làm hư hại một
số xe hơi của họ, số khác bị lính VNCH lấy cắp. Vài chiếc còn hoạt động được
thì lại không còn xăng trong bình. Những người Hung nói:
-
Chúng
tôi không còn phương tiện di chuyển. Chúng tôi muốn đến các khách sạn trong Saigon.
Tại tòa đại
sứ, người ta gặp nhiều người Việt tên tuổi. Cựu cố vấn an ninh của Tổng thống
Nguyễn Văn Thiệu là ông Đặng Văn Quang đi qua lại ở tầng trên cùng, khoác một
chiếc áo choàng rộng thùng thình. Ông Quang ngồi cách đại tá Toth, người Hungary vài mét
– ông này đến để tăng thêm sức nặng cho yêu cầu di tản người của mình ở sân
bay. Là người dễ tính, Polgar áp dụng một nguyên tắc: ai yêu cầu ông giúp đỡ
thì sẽ được. Hơn nữa, có qua có lại, biết đâu “thằng cha” Hungary này sẽ hữu ích trong một
giờ, một ngày hay một tuần nữa?