Có một ngày mọi người tự dưng sáng bảnh mắt ra ai cũng bị buộc hai cái chưn trong nhà hết ráo, cấm ra đường. Hàng vạn chốt chặn lập và và "xét giấy đi đường" được phát huy tối đa.
Chuyện thiệt kỳ lạ, chợ đóng hết, và cấm dân vô siêu thị, cửa hàng mua hàng hóa cần thiết.
Tỉ dụ nhà bạn có kế bên siêu thị, đối diện cửa hàng chỉ 5 bước chưn bạn cũng không thể mua được. Mọi người phải theo "quy định" là mua vòng, đăng ký và gọi điện thoại, mấy ngày sau có người "mua hộ" sẽ giao cho bạn. Trong thời gian ba bốn ngày "chờ" đó thì ráng "nhịn". Tất tần tật từ miếng rau, con cá, cọng hành, băng vệ sinh, thuốc đau bụng đều phải đi qua cái cửa "mua hộ" đó.
Cái thời của vô tư và công bằng
Công bằng vì trong một ngày ai cũng thất nghiệp hết. Có kẻ thất nghiệp vì công ty phá sản từ ba tháng trước, vì chỗ làm dẹp chống dịch. Nhưng có kẻ thất nghiệp vì bị chặn lại không ...cho đi làm, không cách nào "thông" chốt, ngày đi làm lại ...thiên thu chưa biết.
Mọi thứ đã trở về vạch xuất phát !
Xã hội này bây giờ nó công bằng vì nó không còn giai cấp nữa. Có khi đấu tranh giai cấp đã thành công vang dội, vì trong xóm làng ai cũng thiếu ăn như nhau.
Nhà ba tầng lầu hết gạo, thiếu gạo nháo nhào như nhà trọ. Kẻ đi xe hơi, ở penthouse thiếu rau xanh bị táo bón cũng y chang bà bán vé số.
Có tiền trong thẻ cũng không thể đi rút. Ra cây ATM phải làm đơn và không phải ai cũng đi rút được, ra lớ ngớ chọt chọt chưa rút xong là bị phạt 2 triệu. Có vàng và đô la cũng xin đầu hàng vì có bán cũng không có chó nào mua, tiệm vàng đóng cửa hết rồi. Dân chết trên đống vàng, đống đô la là có thiệt nha bà con.
Có bà kia đau bụng quá đi mua thuốc đụng các "quan" ngoài đường. Một anh quan dân quân nói nhỏ nhẹ như đào Lệ Thủy : "Mua thuốc cái gì, ai cho bà đi, về nhà hái lá cây uống đi má ơi".
Xóm làng đoàn kết hơn bao giờ hết. Khi có từ thiện ghé qua, nhà ba tầng lầu cùng nhà trọ mừng vui như má đi chợ về, đồng loạt ôm thúng, ôm mủng ra đường chìa ra ...mà vui tới nước mắt rưng rưng.
Bà bán vé số còn nhét cho ông xe hơi bó rau muống "Cho ông nè, nhà tui nhiều rồi". Cái tình người chưa bao giờ nó đậm đà, đậm đà hơn tô bún mắm quê hương.
Xuân Diệu năm xưa có bài thơ "Vô sản chuyên chính", đọc lại cho thêm mùi lâm ly:
"Tôi đã từng làm thơ về gió về mây,
Tôi làm thơ về tư tưởng đêm nay
Tôi tự hỏi mình:
- Giờ này có ai trăn trở?
Có ai mắt mở? Ai khóc thầm không?
Có ai ban chiều ăn chẳng no lòng,
Cái đói dậy như trẻ con khóc thét?
Có ai nhức những vết thương lở loét,
Ai ốm không, thiếu thuốc vẫn nằm chờ...".
NGUYỄNGIA VIỆT 14.09.2021
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.