Miền Bắc sau 1975. Đồng hồ Orient 4 đinh được chuộng nhất. Loại này to, dày, chết tên 4 đinh bởi có 4 mấu nhô lên 4 góc, màu tím nhạt hoặc xanh ngọc, kim dạ quang sáng ngời. Đeo chiếc Orient 4 đinh, thiên hạ lác mắt, đi tới đâu cũng nhận được những cái nhìn thèm khát và sự trầm trồ thán phục.
Lớp tôi có anh Hoàng Thanh Chương người Quảng Trị. Ngay sau tháng 4.1975, Chương xin phép nghỉ học vài tuần về thăm quê. Khi y trở ra, đem cả đài (radio) National và đồng hồ, rất oách. Y đeo chiếc Orient tự động, 2 cửa sổ, tôi lại gần chiêm ngưỡng. Cha mẹ ôi, sao có thứ đồng hồ hiện đại, khiếp thế không biết. Đeo đồng hồ ấy, con gái chạy theo rần rần.
Cũng loại Orient còn có thứ hàng độc nhất vô nhị, dân chơi gọi là Orient thủy quân lục chiến. Chỉ những tay chơi máu mặt mới dám sắm Orient thủy quân lục chiến.
Tuy vậy, loại đồng hồ nổi danh nhất ở miền Bắc sau 1975 lại không phải Orient mà là Seiko, cũng Nhật. Chả biết ai người đầu tiên đọc chữ I thành chữ L, biến “sây kô” thành sen kô, đồng hồ sen kô. Đồng hồ Seiko 5 được dân bắc gọi nôm na là “sen kô phai”, xem như hạng nhất. Nó (Seiko) được quý chuộng đến mức đánh bạt những tiêu chuẩn xếp hạng khác khi con gái kén chọn người yêu hoặc chồng.
Mà kể cũng lạ, các thứ chuẩn luôn biến đổi theo giá trị vật chất. Có một thời đám con gái phán chắc như đinh đóng cột “Đẹp giai đi bộ không bằng mặt rỗ đi lơ”. Lơ tức là Le Peugeot, xe đạp pơ giô nổi tiếng của Pháp. Lẩn thẩn nghĩ, thời những năm 60 cả miền Bắc có lẽ chỉ có vài trăm chiếc xe đạp pơ giô, phần lớ do mấy gia đình từ Tân Đảo bị chính phủ dụ hồi hương. Mặt rỗ có xe pơ giô vẫn ăn đứt đẹp giai như sĩ điều mà đi chân đất.
Nay thì cuộc “giải phóng miền Nam” với dòng chảy hàng hóa ngược bắc đã góp phần làm thay đổi chuẩn theo tiêu chí mới: “Một yêu anh có sen kô/Hai yêu anh có pơ giô cá vàng/Ba yêu xi téc gọn gàng/Bốn yêu hộ khẩu đàng hoàng thủ đô/Năm yêu không có bà bô/Sáu yêu Văn Điển ông bô sắp về/Bảy yêu…”. Pơ giô cá vàng tức là xe máy Peugeot chứ không phải xe đạp; xi téc là 2 loại vải simili và tergal may quần tây rất sang trọng, đắt; Văn Điển thời đó là nghĩa trang chính của Hà Nội. Trong hàng loạt đòi hỏi liệt kê chọn chồng ấy, đồng hồ Seiko chễm chệ hàng đầu, đủ thấy nó có giá thế nào.
Cũng chuyện đồng hồ, có những kỷ niệm khó quên. Năm 1975, tôi đang học năm áp cuối đại học. Một hôm gần trưa tôi mò ra cổng uống nước chè chén. Chỉ cần hào rưỡi là mua được chén chè móc câu và cái kẹo lạc ngồi nhấm nháp. Quán cô Xuyến con gái bà bu ngay sát bờ rào Trường đại học Ngoại ngữ Thanh Xuân đang đông nghịt. Cô Xuyến không đẹp nhưng trông mặn mà, da trắng bóc, thỉnh thoảng lại khoe với khách sinh viên mấy chiếc corset mới mua được từ con buôn đem từ miền Nam ra. Cô bảo trần đời nay mới biết có thứ áo nịt vú đẹp thế.
Tới nơi đã thấy anh Bùi Trọng Cường ngồi đó, anh ngoắc tôi, bảo vào đây, hay lắm. Thì ra đang có hai tay chơi khoa Sử (khác khoa, nên tôi không biết tên, chỉ biết họ học cùng khóa anh Trị đen sử K15 đá bóng rất siêu và anh Phạm Đức Mạnh khảo cổ) đang cá với nhau. Một ông có chiếc Omega mạ vàng mỏng dính, ông kia có chiếc Longines gắn đá quý, cả hai chiếc đều mới cứng, chắc mỗi cái giá phải năm bảy trăm đồng, bằng hai chiếc xe đạp Thống Nhất.
Cứ như cô Xuyến kể thì ông nào cũng bảo đồng hồ mình chạy đúng, chả ai chịu ai. Thế rồi thách nhau, cứ ngồi ăn kẹo dồi kẹo vừng uống nước, chờ đến tiếng tút tút tít báo hiệu 12 giờ trưa trên đài phát thanh gắn ở cổng trường, cái nào lệch nhiều thì thua, ông nào thắng sẽ được cả hai chiếc. Bọn sinh viên hai trường tổng hợp và ngoại ngữ biết chuyện cá cược kéo đến xem mỗi lúc một đông, vòng trong vòng ngoài. Khi đài tút tút 5 tiếng và tiếng thứ 6 là tít thì các giám khảo trong đó có cô Xuyến xác nhận chiếc Omega chính xác hơn, chỉ kém vài giây, còn chiếc kia lệch hơn 20 giây. Tay thua cuộc mặt mũi tỉnh bơ, vui vẻ giao tài sản cho bên thắng cuộc. Mất bạc trăm mà cứ như không. Còn hay hơn cả chuyện Thạch Sùng - Vương Khải thách nhau.
Từ đầu năm 1977 tôi ở Sài Gòn. Cuộc sống mỗi ngày một khó khăn, xã hội đi xuống khiếp lắm, đói kém nên trộm cướp ngày càng nhiều. Ra đường cứ hở một tí là bị giật. Chúng rất hay giật đồng hồ. Đang đi, nó chạy xe máy rồ ga vụt qua, mình chưa kịp phản ứng thì nó đã móc tay vào, mất toi. Bọn chúng bất cần biết đồng hồ đó quý hay không quý, cứ thấy là giật, mỗi ngày báo chí đăng hàng chục vụ. Để đề phòng, người ta chuyển đeo đồng hồ sang tay phải, dù hơi khó xem giờ nhưng ít bị giật hơn. Suốt nhiều năm trời, người ta quen đeo đồng hồ bên tay phải là vì vậy.
Có lần trên đường Trần Phú, đoạn ngang nhà máy thuốc lá Sài Gòn do giám đốc Lê Đình Thụy (ông này nổi tiếng trong bộ ba điển hình của ông Kiệt, hai vị kia là Hoàng Chí Quỳ bia và Nguyễn Quang Lộc bột giặt) cai quản, tôi chứng kiến vụ giật đồng hồ. Tên cướp vừa giật xong định rồ ga tẩu thì bị hai thanh niên vọt xe Honda 67 tới đạp ngã nhào, thu lại đồng hồ và còng tay nó. Anh chàng bắt cướp (hồi ấy gọi là SBC) khá trẻ, trông như Lục Vân Tiên. Sáng hôm sau đọc báo Tuổi Trẻ mới biết anh ta rất nổi tiếng, tên là Dương Minh Ngọc, khắc tinh của bọn cướp giật, mấy năm sau được phong anh hùng, tiếc rằng gần hai chục năm sau lại dính vào vụ Năm Cam.
NGUYỄN THÔNG 27.08.2023
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.