Chuyện được gọi là bê bối của ông Lương Ngọc An - hiện là một quan chức của Hội Nhà văn, giờ đây ngày càng lan rộng.
Cũng bởi lý do chính là ông ta đã chọn im lặng và phớt lờ những lời tố cáo xâm hại của nhà thơ nữ Dạ Thảo Phương.
Là thường dân, chắc chuyện rồi phai nhạt, cũng qua. Nhưng là quan chức thì chuyện trở thành một dấu hỏi lớn về vấn đề tư cách của một lãnh đạo.
Ông Lương Ngọc An hiện đã leo lên chức Phó Tổng Biên tập của một tạp chí có tên tuổi của Hội Nhà văn - có nghĩa là ông ta ắt hẳn phải là người có tài, loại trừ chuyện chạy chọt để có được chức này. Mà dù không phải là tài năng lớn, thì chắc ông An cũng phải đủ khả năng để viết một thư giãi bày về hiện trạng bị tố cáo là đúng hay sai.
Ai cũng có một cơ hội để nói lại, chuyện liên quan đến mình - thậm chí là nói láo. Ngay cả cựu Chủ tịch Nguyễn Xuân Phúc mà cũng đã phải mượn diễn đàn Quốc hội để lên nói rằng "Tôi và vợ con tôi không liên quan gì đến Việt Á", thì ông An đang có trong tay cả một tạp chí để có thể ấn hành những lời giãi bày của mình.
Mà giả như trong tình trạng nào đó khó nói, ông An cũng quen biết những người cực kỳ nổi tiếng về văn chương như ông Nguyễn Quang Thiều hay ông Trần Đăng Khoa. Chắc cũng không ngại gì nhờ cậy với người này viết giùm mình một lá thư uyển chuyển về tình hình đang xôn xao.
Nên nói, đặc biệt là trong trường hợp ông An là người bị vu oan. Chứ im lặng, sẽ mãi là tiếng nhơ chung cho những nơi nào mà ông bước tới.
Mà đây, là Việt Nam, chứ không phải là Chilê hay là New Zealand, mọi người vẫn nói với nhau bằng tiếng Việt Nam về câu chuyện này, từ đây đến mãi về sau.
TUẤN KHANH 18.12.2024 (Tựa bài do Thụy My đặt)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.