Thủ bút của ông Nguyễn Hà Phan. Ảnh Lê Phú Khải |
(Trích hồi ký Lời Ai Điếu của Lê Phú Khải)
Đầu năm 1994, sau
chuyến đi Điện Biên Phủ đầu tiên để giúp anh Tuất Việt làm số báo “SGGP – 40
năm Chiến thắng Điện Biên Phủ”, tôi về Hà Nội và đến Báo Nhân Dân gặp Mai
Phong, Trưởng ban bạn đọc của báo.
Tôi bảo với Mai
Phong, vừa đi Điện Biên Phủ về, có chai rượu hổ cốt, muốn rủ ông lên chỗ ông
Nguyễn Hà Phan ở Ban Kinh tế chơi, gạ ông ấy kiếm ít mồi để nhậu. Anh cho tôi
mượn cái điện thoại bàn của anh để gọi cho ông ấy… Mai Phong nhìn chai rượu của
tôi, tuy có dán cái “mác” Lai Châu ở vỏ nhưng giá chỉ có 14.000 đồng. Phong
nói: ông có đùa không thế, đang giờ làm việc mà đòi lên gặp Bộ Chính trị để
nhậu !
… Không cần Mai
Phong đồng ý, tôi nhấc điện thoại bàn của anh lên (hồi đó chưa có di động phổ
biến như bây giờ) gọi cho ông Sáu Phan. Từ đầu giây đằng kia, ông Sáu Phan kêu
tôi “Lên ngay !”. Thế là tôi kéo Mai Phong lên số 10 Nguyễn Cảnh Chân, khu
Ba Đình. Chỗ Sáu Phan ngồi làm việc là trường Albert Sarraut cũ thời Tây.
Quen biết với ông
Nguyễn Hà Phan từ lúc ông còn là Chủ tịch tỉnh Hậu Giang cũ. Tôi từng được Tổng
biên tập Tuất Việt ủy nhiệm làm đặc phái viên của Báo Sài Gòn Giải Phóng (SGGP)
để phỏng vấn ông nhiều lần. Và, tôi cũng hết sức ủng hộ tỉnh Hậu Giang về mặt
thông tin tuyên truyền những chủ trương rất đúng đắn của tỉnh dưới thời ông Hà
Phan. Vì thế, việc ông Sáu Phan gặp tôi ở Hà Nội là việc vui đối với ổng.
Khi chúng tôi lọc
cọc chở nhau bằng xe đạp đến nơi thì đã thấy Sáu Phan bày ra vài thứ đồ nhậu
khô… Được vài tuần rượu, Sáu Phan rút thuốc ra hút. Đặc điểm lớn nhất, dễ nhận
ra ở Sáu Phan là, ông hút thuốc liên tục, hết điếu này nối điếu kia. Sáu Phan
mời tôi và Mai Phong hút thuốc. Thấy ông đưa thuốc “mác” “Con ngựa trắng” mời
khách thì tôi lấy làm lạ nên hỏi: – Khi xưa ông là quan đầu tỉnh mà hút tòan ba
số (555) inter, nay lên quan nhất phẩm triều đình lại hút thuốc này sao? Sáu
Phan than phiền: – Ra đây Ban Tài chính Quản trị Trung ương (TW) nó cho hút
thuốc gì thì được hút thuốc đó. Tiếp khách cũng thế, đâu có được như ở nhà…
Thấy thế, tôi bảo
với anh Y, thư ký riêng của Sáu Phan đang ngồi gần đó: Nhờ anh bảo cô Tuyết ở
Ban Tài chính qua đây tôi gặp. Y nói: – Ở Ban Tài chính có đến ba cô Tuyết, nhà
báo muốn gặp cô Tuyết nào? Tôi nói : muốn gặp cô Tuyết có chồng là ông Nguyễn
Thanh làm bên Hải quan… Anh Y lập tức xua tay, nói: – Cô Tuyết ấy là cấp trên
của tôi, tôi không dám gọi. Tôi nói: – Thì anh cứ bảo cô ấy, có anh Lê Phú Khải
ở miền Nam ra, muốn gặp cô ấy.
Lát sau cô Tuyết
xuất hiện. Cô em tôi (Tuyết là em họ tôi, con người chú thứ ba của tôi, là Lê
Phú Ninh, quyền Chánh văn phòng Bộ Công an) rất vui vẻ: – Em chào bác ! Bác mới
ở miền Nam ra? Sao không báo để em đem xe ra sân bay đón bác ! Tôi cười nói: –
Ra chơi với ông Sáu đây thôi, có gì mà phải đón với rước !
Sau đó tôi nói: Sao
Ban Quản trị lại bắt ông Sáu hút thuốc “Con ngựa trắng” thế này ? Xưa kia ở Cần
Thơ ông ấy toàn tiếp tôi bằng ba số cơ mà?! Cô Tuyết phân trần: – Ban Tài chính
Quản trị chúng em liên kết với tỉnh Khánh Hòa sản xuất kinh doanh thuốc này,
rồi bán lại cho Văn phòng TW. Văn phòng phân phối cho các bác ấy tiếp khách…
Bác thông cảm ! Cô Tuyết chỉ nói có thế rồi chào ông Hà Phan. Trước khi về, cô
còn dặn tôi khi nào ra Bắc thăm bác Sáu, nhớ gọi điện để cô cho xe ra đón.
Sở dĩ tôi đề nghị
anh Y kêu cô Tuyết sang là có ý muốn giới thiệu với cô quan hệ thân mật của tôi
với ông Hà Phan, để cô ấy “ưu tiên” với “ông bạn” già của tôi. Vì tôi biết các
vị như Hà Phan ở địa phương còn sướng hơn cả vua chúa ngày xưa. Nay ra triều
đình xa vợ con, nước lọ, cơm niêu là khổ lắm, lại không quen biết ai. Các quan
chức ở Hà Nội hết giờ làm việc là về trình diện các quan bà hết, không như ở
Miền Nam hết giờ là đi nhậu. Cỡ như Sáu Phan, ở Hà Nội lại càng cô đơn (!).
Tuyết về rồi, Sáu
Phan bảo tôi: – Biết đâu cô Tuyết là em ông. Ở đây cô ấy quan trọng lắm, tay
hòm chìa khóa của TW là ở tay cô ấy !!!
Lê Thị Tuyết sinh
năm 1942, cùng tuổi với tôi. Cô sinh ra trong một gia đình đông con. Ông chú
tôi có tới 7 người con, cô là thứ 2. Hồi nhỏ trong gia đình họ Lê Phú của tôi
chỉ có tôi là cháu đích tôn là được cưng chiều từ nhỏ, còn các cháu nội của ông
bà tôi từ bé đã rất vất vả vì các chú tôi đi cách mạng quanh năm ! Gia đình phó
thác cho các bà vợ.
Cô Tuyết học hành
chẳng được là bao, mười mấy tuổi cô đã phải đi gánh nước gạo cho mẹ nuôi lợn ở
Bãi Giữa (Bãi Phúc Xá). Cô vào làm nhà nước, được vô nơi kín cổng cao tường
này có lẽ là nhờ cái lý lịch “con nhà nòi”. Nhưng cô là người thông minh, có
bản lĩnh và rất nhân hậu. Ở địa vị cao (Phó Ban Tài chính quản trị TW Đảng),
nắm vật chất của Đảng trong tay nhưng cô thẳng thắn, khiêm nhường, tận tụy với
công việc, và rất công bằng trong mọi sự phân chia của cải… nên được cán bộ
công nhân viên của Ban Tài chính quản trị TW và Văn phòng TW Đảng quý mến.
Ngày cô mất, Đại
Tướng Võ Nguyên Giáp đã gửi một bức thư tay dài, chia buồn với gia đình cô. Bức
thư ấy tôi đã được đọc. Những lời của Đại Tướng thật chân tình, những đánh giá
của Đại Tướng về cô không công thức, giáo điều như mọi nghi thức với một người
đã chết mà người ta thường thấy. Những điều ông viết làm người ta phải ngạc
nhiên về nhận xét của một nhân vật lớn của đất nước đối với một cán bộ nhân
viên bình thường: “Chị Tuyết ra đi để lại một tấm gương sáng của một người
cán bộ hết lòng làm tròn nhiệm vụ, một người phụ nữ mẫu mực về lối sống và đạo
đức cách mạng. Ký tên Võ Nguyên Giáp”. Là thư đề ngày 22/2/1999 - Hà Nội.
Riêng đối với tôi,
tuy chúng tôi là anh em cùng dòng tộc nhưng ở xa, ít tiếp xúc. Tuy vậy, cô
Tuyết có cách cư xử mà tôi cho là chính xác, thông tuệ. Cô biết thừa tư tưởng
“bất đồng chính kiến” của tôi với chế độ mà cô là một quan chức có hạng.
Có lần tôi từ Miền
Nam ra Bắc, đến thăm nhà đấu tranh dân chủ nổi tiếng Nguyễn Kiến Giang, nào ngờ
lại gặp đúng lúc nhân viên an ninh chuyên theo dõi Nguyễn Kiến Giang đang ngồi
ở nhà ông. Anh Kiến Giang liền giới thiệu: – Đây là nhà báo Lê Phú Khải, Thường
trú của Đài Tiếng Nói Việt Nam ở Miền Nam ra chơi.
Tay an ninh này vốn có
tính đa nghi cố hữu của nghề nghiệp, nên đã nghi ngờ tôi ra Bắc để móc nối với
Kiến Giang, mời Kiến Giang vào Sài Gòn dự một cuộc hội thảo về dân chủ do một
nhóm trí thức Sài Gòn sắp tổ chức. Thế là họ đã lần ra quan hệ họ hàng từ hai
chữ “Lê Phú”. Họ đã đến gặp Lê Quân, em họ, con ông chú thứ 3 của tôi là Lê Phú
An, cậu ta là công an an ninh văn hóa, để xác minh về nhân thân của tôi. Sau
đó, gặp cô Lê Thị Tuyết để nhờ cô khuyên giải tôi đừng quan hệ với “phần tử
xấu” Nguyễn Kiến Giang - người từng là cán bộ lãnh đạo của Nhà xuất bản Sự Thật
(!)
Nhưng cô Tuyết là
một người phụ nữ thông minh, hiểu nhẽ đời. Cô không hề nói gì với tôi cả, vì
biết rõ nói tôi cũng chẳng nghe. Và cũng biết rõ tôi chẳng có gì sai cho dù là
chơi với ông Kiến Giang. Vài năm sau, gặp vợ tôi ra Hà Nội chơi, cô mới kể lại
câu chuyện cậu công an gặp cô nói về tôi mấy năm trước. Cô cũng chẳng có lời
khuyên nào với tôi nhắn qua vợ tôi, trái lại khi vợ tôi than: – Ở địa phương,
cán bộ lãnh đạo khốn nạn lắm, chỉ lo đấu đá quanh năm… thì cô nói: – Chị cứ
nhân lên sự 1.000 lần sự khốn nạn của địa phương nó sẽ là Trung ương !
Cô em tôi là như
thế. Với những người như ông anh họ của cô là tôi, cô “chơi bài ngửa”!, không
nói thì ông anh cũng biết, nên cô không cần giấu. Và cô cũng biết, chẳng ai
giấu gì được lịch sử !
Trong một xã hội như
thế, cô phải sống và cô sống tử tế, chân thực với mọi người. Với địa vị ấy, cô
phải lo bố trí nhà ở, xe cộ đi về, đến cả chăn màn quần áo cho các vị quan to ở
TW. Có lẽ vì thế mà cô biết rõ nhân cách của từng vị trong Bộ Chính trị qua
những việc cụ thể, đời thường.
Khi tôi còn làm
phóng viên của Đài Truyền hình Việt Nam, có lần gặp tôi, cô nói: – Em thấy các
phóng viên của Đài Truyền hình hay sang Văn phòng TW nhờ bọn em gọi điện từ Văn
phòng TW qua đài, đề nghị với giám đốc Đài cử họ đi tháp tùng Thủ tướng đi nước
này, nước nọ. Em chẳng thấy bác sang bên chúng em bao giờ! Tôi nói ngay: – Tôi
rất sợ phải đi tháp tùng một vị Thủ tướng vô tích sự như ông Phạm Văn Đồng !!!
Cô em tôi đã cười rất tươi khi nghe tôi nói thế!
Lúc ông Hoàng Văn
Hoan bỏ trốn, tôi cũng đang công tác ở Đài Truyền hình. Báo đài lúc đó la ầm
lên là ông HVH phản bội, dấu hiệu phản bội đã thấy rõ từ… lâu (!). Gặp tôi cô
Tuyết nói ngay… Bác Hoan chẳng phản động gì cả. Khi họp Bộ Chính trị, bác Lê
Duẩn nói thì các bác Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp cứ cắm đầu xuống mà nghe,
không ai dám ngẩng đầu lên, không ai dám nói nửa lời, chỉ có bác Hoan là dám
đập bàn cãi lại, cãi nhau tay đôi (!)
Về trường hợp Hoàng
Văn Hoan, tôi cũng được một lần Tướng Qua kể như sau: – Ở Hội nghị Genève, khi
Phạm Văn Đồng kêu ai làm việc thì người đó run lắm, lo chuẩn bị tối ngày, chỉ
có ông Hoan là ung dung tự tại, hai tay đút túi quần, ra sân đá banh cho đến
lúc gặp Phạm Văn Đồng !
Về cái chuyện các
phiên họp của Bộ Chính trị thì rất khôi hài. Cô Tuyết kể với vợ tôi: – Đến em
cũng không được vào phục vụ mà chỉ có quyền chỉ huy các nhân viên vào phòng họp
phục vụ bưng bê. Các nhân viên đó phải được tuyển lựa từ Cao Bằng, Lạng Sơn về,
toàn dân tộc thiểu số để họ không quen biết ai ở Hà Nội, biết gì họ cũng không
có ai để mà nói.
Cô Tuyết hóm hỉnh
nói với vợ tôi: Nhưng chị lạ gì, con gái thì nó phải hành kinh hàng tháng. Khi
hành kinh đứa nào cũng muốn thủ trưởng cho nghỉ nhiều, thế là nó phải nịnh em.
Mà muốn nịnh em thì chỉ có cách nghe được cái gì trong cuộc họp Bộ Chính trị
thì ghé tai em nói nhỏ để… làm quà ! Đứa nào cũng thế. Vì thế họp gì, nói gì em
đều biết hết.
Thời Lê Duẩn thì Lê
Duẩn mắng mỏ người khác như mắng gia nhân, đầy tớ, đến sau này thì cá mè một
lứa, Phan Văn Khải thì bảo Trần Đức Lương nên trả lại những quả đồi mà ông ta
đã chiếm để làm villa, biệt thự. Trần Đức Lương thì mắng lại PVK rằng, mày hãy
về bảo thằng con mày đừng giết người nữa rồi hãy bảo tao trả lại mấy quả đồi…
Họ mắng chửi nhau còn hơn hàng tôm, hàng cá rồi lại khuyên nhau “vì sự ổn
định đất nước”, “vì sự nghiệp lớn”, nên gác lại mọi chuyện, rồi lại hỉ hả
với nhau, đâu lại vào đó !
Cái thời ông Trần
Xuân Bách đưa ra lý thuyết đa nguyên, cô Tuyết còn kể với vợ tôi: – Trong Bộ
Chính trị lúc đó chia rẽ và nghi kỵ nhau lắm, đi họp ai cũng được vợ chuẩn bị
một chai nước riêng, để trong túi, khi khát thì lén quay đi, rót uống. Bánh
kẹo, nước ngọt bầy ra la liệt nhưng chẳng ai dám đụng vô một miếng. Thế là bọn
nhân viên của em nó tha hồ bóc ra, để cuối cuộc họp chia nhau, vui như tết !!!
Có lần cô Tuyết kể
trực tiếp cho tôi nghe, khi cần vụ của Lê Đức Thọ đem một cái chăn bông đã rách
nát đến đổi chăn bông mới, cô nói với chú cần vụ này: – Thủ trưởng của cậu tiết
kiệm quá, chăn rách cả mền, lòi cả bông ra thế này mới chịu đem đổi. Cậu ta
cười nói: – Tiết kiệm cái con tiều ! Tối nào trước lúc đi ngủ ông ta cũng nắn
bóp cái chăn đến nửa tiếng đồng hồ, chỉ sợ người ta gài mìn thôi… nên chăn mới
rách bươm ra như thế. Tối qua, bông nó xổ ra, bay tứ tung làm ông ấy ho suốt
đêm nên sáng nay mới bảo tôi đem đổi !!!
Chẳng những lo nhà,
lo xe, cô còn lo chia quà Tết cho TW nữa. Số là, những năm bao cấp, mỗi lần ra
họp TW, các tỉnh phía Nam còn đem cả tấn gạo ngon, hàng tạ tôm, cá khô ra biếu
TW ăn Tết. Thế là cô phải thức cả trưa, cả tối để lo chia quà và đem đến từng
nhà các vị TW.
Lo vật chất, cô
Tuyết còn phải lo cả chuyện “tình cảm” cho các vị đó. Cô kể: – Khi bà vợ hai
của Lê Duẩn báo sẽ ra Bắc, thì lập tức cô phải điều bác sĩ đến khám sức khỏe
cho bà cả. Rồi theo kịch bản, bác sĩ la lối lên « Sức khỏe chị Cả kém
lắm rồi, phải đi Tam Đảo nghỉ ngơi ! » Khi bác sĩ đến khám, có cả hai
nữ công an mặc quân phục, đeo súng bên hông rất oai để “bảo vệ” chị Cả đi Tam
Đảo an dưỡng. Thấy mình oai quá, chị Cả đi liền.
Thế là tối đó, đưa
Tổng Bí thư lên biệt thự ở Hồ Tây, chị Hai từ Sài Gòn ra, xuống sân bay là đưa
thẳng đến biệt thự ! Có lần cô còn tố cáo với vợ tôi: Lê Duẩn tàn độc lắm, có
lần ngủ với cô y tá được cử đến để đấm bóp cho ông ta. Sau khi ngủ với cô y tá
này, ông ta ra hiệu phải…Cô Tuyết nói nguyên văn với vợ tôi: – Em là phụ nữ, có
chồng có con, lại theo đạo Phật, không bao giờ em làm điều thất đức.
Lê Duẩn là như vậy.
Cuộc tắm máu đồng đội của Lê Duẩn ở Tết Mậu Thân là tội ác trời không dung, đất
không tha. Biết là lộ, là thua rồi vẫn cứ lùa quân đi vào chỗ chết. Nhiều chiến
binh ở Nam Bộ còn sống sót trong Tết Mậu Than đã kể với tôi, quân ta đi đánh
thì máy bay do thám của địch bay trên đầu, địch biết hết nên đánh đợt hai đi
100, về chỉ còn 1, 2… Nếu chỉ đánh để làm tan rã ý chí xâm lược của Mỹ, để Mỹ
phải ngồi vào bàn đàm phán… như bọn bồi bút vẫn hô hoán về trận Mậu Thân 68 thì
chỉ cần một mũi tấn công thọc sâu vào Sứ quán Mỹ như ý kiến của Tướng Giáp là
đủ.
Hơn ai hết, cô Tuyết
ở nơi kín cổng cao tường này nên biết rõ mọi chuyện.
Có lần Nguyễn Văn
Linh thấy cô tận tụy với công việc phục vụ, đã định đề bạt cô làm Trưởng ban
Tài chính Quản trị TW, nhưng cô từ chối với lý do là phụ nữ, không đủ năng lực
làm lớn (!). Khi ông chú ruột tôi là Lê Phú Hào, đại diện Thông tấn xã Việt Nam
tại Paris, từng phục vụ Lê Đức Thọ - phiên dịch Tiếng Anh - tại hòa đàm Paris,
đầu năm 1980 ly khai, cư trú chính trị tại Pháp, thì lập tức ông Trần Xuân
Bách, Chánh văn phòng TW Đảng, đưa vấn đề lý lịch của cô Tuyết ra xét, định vu
cho cô là khai man lý lịch vì Lê Phú Hào cũng là chú ruột của Lê Thị Tuyết.
Nhưng nằm trong cái
“tổ con tò vò” nên cô “rất thuộc bài” và “cao tay ấn”. Ngay ngày đầu tiên được
tin chú mình trở thành “kẻ phản Đảng”, cô đã khai bổ sung lý lịch và nộp ngay
cho tổ chức Đảng nên ông Trần Xuân Bách chẳng làm gì được cô ! Cán bộ ở Ban Tài
chính quản trị bình luận về sự việc này là vì cô Tuyết đã có lần dám phê phán
cô Thịnh – là vợ trẻ mới cưới của ông Bách, do cô này cậy thế chồng là ông
lớn, lộng hành, vô kỷ luật (!). KGB của Liên Xô lúc đó đã gọi Thịnh là Giang
Thanh của Việt Nam.
Ông Bách trước kia
cũng mù mờ như mọi ông trung ương, Bộ Chính trị khác, nhưng từ sau khi ông được
TW giao cho nghiên cứu tình hình thế giới đang biến động, ông lập một đơn vị
chuyên nghiên cứu, dịch sách báo tài liệu nước ngoài cho ông đọc. Đọc rồi ông
thấy hoảng quá, tư tưởng ông có chuyển biến nên mới đề xuất đa nguyên, chỉ đa
nguyên trong đời sống xã hội, trong tư duy thôi, chưa nói gì đến đa Đảng. Vậy
mà ông đã bị khai trừ ra khỏi TW (!).
Cô Tuyết cũng có lần
kể cho tôi nghe những chuyện thật cảm động, như chuyện ông Hòang Quốc Việt khi
về hưu rồi, theo tiêu chuẩn vẫn được đi nghỉ mát Vũng Tàu (Cơ sở của Ban Tài
chính Quản trị TW có ở tất cả mọi nơi trên đất nước). Nhưng tuổi già, đi môt
mình thì buồn lắm, nên ông HQV đã đến xin với cô cho thêm một suất nữa cho ông
bạn già của ông là cán bộ thường, không có tiêu chuẩn đi nghỉ Vũng Tàu từ Hà
Nội cùng đi.
Kể đến đây cô dừng
lại rồi chép miệng nói: – Một vị khai quốc công thần như bác HQV mà phải đến
tận nơi, xin một cán bộ vô danh tiểu tốt so với công trạng của các bác như em
thì buồn quá ! Em giải quyết liền. Và từ đó, mỗi lần có bác cán bộ cách mạng
lão thành nào đủ tiêu chuẩn đi nghỉ hàng năm, em đều hỏi bác có cần rủ môt
người bạn già nào nữa cùng đi cho vui không, để cháu giải quyết (!). Nhiều bác
mừng lắm, vui như trẻ em…
Cô Tuyết cũng nói
với tôi về khó khăn trong việc thu hồi nhà công vụ và đồ đạc của Nhà nước khi
các cán bộ cao cấp đã thôi làm việc. Cô ca ngợi, chỉ có bác Huỳnh Tấn Phát là
ngay sau lúc nghỉ hưu đã gọi cô đến để trả lại ngôi biệt thự số 9, đường Nguyễn
Đình Chiểu (nay là trụ sở Hội nhà văn). Bác Phát còn dẫn cô đi từng phòng, kiểm
tra từng thứ đồ đạc của Nhà nước còn đầy đủ, nguyên vẹn như lúc nhận nhà, sau
đó mới trao chìa khóa ngôi biệt thự này cho Ban Tài chính Quản trị TW.
Nhớ lại chuyện cô
Tuyết kể về bác Huỳnh Tấn Phát, tôi lại liên hệ đến lời ông Kiệt nói về lòng
yêu nước của trí thức Nam Bộ…“ Họ hy sinh cả một sự nghiệp, một điền trang
lớn, vinh hoa phú quý…” để đi kháng chiến vì yêu nước. Những người như
Huỳnh Tấn Phát, Nguyễn Hữu Thọ, Lương Đình Của, Trần Đại Nghĩa, Nguyễn Khắc
Viện… đi theo cách mạng không vì tài sản, vì xe hơi nhà lầu mà vì lý tưởng yêu
nước cao cả. Còn kẻ khố rách áo ôm đi theo cách mạng thì sau khi cách mạng
thành công, họ say sưa cấu xé nhau để tranh giành của cải, tiền bạc, say sưa
tham nhũng… rồi chính họ lại chết vì cuộc tranh giành đó. Xã hội Việt Nam hôm
nay là dẫn chứng hùng hồn điều đó.
Cách mạng Pháp 1789
nổ ra khi giai cấp tư sản đang lên, chính nhà vua Louis 16 đã phải vay tiền của
các chủ nhà băng để trang trải nợ nần cho triều đình. Giai cấp tư sản chỉ dựa
vào sức mạnh bạo lực của đông đảo nông dân đói khổ để lật đổ bọn phong kiến và
tăng lữ, sau đó nắm lấy chính quyền, nâng cấp xã hội Pháp từ phong kiến lạc hậu
lên xã hội công nghiệp tiên tiến.
Bi kịch của cách
mạng vô sản là kẻ khố rách áo ôm, dốt nát lại lên nắm quyền. Để che đậy cho sự
dốt nát đó, Việt Nam hiện nay có biết bao ông tiến sĩ, giáo sư đã được học tắt,
học “đón đầu”, mua bằng giả… Sự dốt nát của đám “trí thức” cận thần này đang
làm trò cười cho cả thế giới đã internet hóa mà trường hợp của đại tá giáo sư
tiến sĩ Trần Đăng Thanh là một điển hình… chẳng kém gì các nhân vật điển hình
trong văn học như Chí Phèo, Thị Nở !
Lại nói về bữa nhậu
với ông Sáu Phan tại Ban Kinh tế TW ở Hà Nội năm đó. Chúng tôi lai rai cho đến
xế chiều. Trước khi chia tạy, Sáu Phan bảo tôi: – Muốn nhờ Phú Khải một việc !
Tôi nghe lạ tai quá nên vặc lại: – Ai đời một Ủy viên Bộ Chính trị lại phải đi nhờ
một công dân hạng hai ngoài Đảng bao giờ? Nhưng Sáu Phan quả quyết: – Việc này
phải nhờ Phú Khải mới xong !
Đại để là Sáu Phan
nhờ tôi nói với Tổng Biên tập SGGP Vũ Tuất Việt xóa nợ cho nhà thơ Nguyễn Bá ở
Cà Mau, vì vay tiền của Báo SGGP mở xưởng làm giấy rồi vỡ nợ, không trả được
phải đi tù (!).
Sáu Phan nhấn mạnh,
ông thân với Tuất Việt, nói với nó xóa nợ cho Nguyễn Bá. Ông còn nói: – Ai lại
bỏ tù một nhà thơ bao giờ. Thả Nguyễn Bá ra để nó đi làm ăn mới có tiền mà trả
nợ chớ…
Tôi nghe Sáu Phan
nói thấy rầu quá ! Rõ ràng tư duy của ông là tư duy tình cảm, tư duy đức trị
giữa lúc người ta thực thi pháp trị (tất nhiên là chỉ thực thi pháp trị với
những người như Nguyễn Bá và với dân đen…). Tuất Việt đâu phải tòa án mà tha
bổng cho Nguyễn Bá được. Với lại báo Sài Gòn là báo quốc doanh, đâu phải báo tư
nhân của riêng Tuất Việt mà Tuất Việt có thể xóa nợ để cứu Nguyễn Bá khỏi tù
tội.
Chính cái tư duy đức
trị bảo thủ này đã làm hại Sáu Phan. Khi ở Cần Thơ, Hậu Giang, Sáu Phan là một
“anh Hai Nam Bộ” thứ thiệt, cởi mở, phóng khoáng, tư duy tân tiến… Ông nổi
tiếng là một người giản dị, dễ gần. Ông có thể tì giấy lên đùi để ký vào một
văn bản cho một cán bộ cấp dưới ngay trên hè phố để giải quyết một công việc
gấp.
Ấn tượng rất mạnh
của tôi lần đầu tiên gặp Sáu Phan là, ông chủ tịch một tỉnh lớn nhất đồng bằng
này đã đạp xe đạp vào tận một ngõ hẻm để thăm tôi tại Cần Thơ. Ngay tại buổi
gặp đầu tiên ấy, ông đã bàn với tôi là phát động một cuộc tuyên truyền trên báo
chí cho một năm lấy tên là “Năm văn hóa xã hội” của Hậu Giang. Trong năm văn
hóa xã hội đó, sẽ vận động các doanh nghiệp, đặc biệt là các doanh nghiệp kinh
doanh xuất khẩu lương thực dành một phần tiền trong quyw giao tiếp được nhà
nước cho phép, chỉ vài phần trăm nhưng rất lớn, để xây trường học, trạm xá, làm
đường cho vùng sâu, vùng xa của Hậu Giang. Trong cuộc họp báo có mời cả các nhà
báo và văn nghệ sĩ ở TP.HCM xuống để tuyên bố mở đầu Năm văn hóa xã hội…
Đêm hôm trước, ông
còn bàn riêng và hỏi tôi, để thực hiện tiết kiệm, mỗi người dự tiệc chỉ một lon
bia thôi có được không? Tôi bảo: – Nên 3 lon, thằng nào không uống được thì
thằng khác nó gánh, thế cho vui vẻ, không nên tiết kiệm quá, nhất là có anh em
từ xa đến… Ông đồng ý ngay, còn khen tôi là “sâu sắc”!
Về việc đi tù của
nhà thơ nổi tiếng của Miền Tây Nam bộ một thời là Nguyễn Bá, vì vay tiền tỉ để
mở xưởng kinh doanh làm giấy, nhưng báo nào năn nỉ xin mua chịu giấy, Nguyễn Bá
cũng cho chịu nên vỡ nợ, phải đi tù.
Chuyện ông nhà thơ
mở xưởng làm giấy này ở Việt Nam chẳng khác nào chuyện ông nhà văn Banzăc ở bên
Tây năm xưa, cũng mở xưởng in, kinh doanh được ít lâu là vỡ nợ, phải đi trốn nợ
ở lầu 5 một căn nhà phố xép tại Paris. Sau này chính quyền Paris có mua lại cả
căn nhà có phòng Banzăc đã trốn nợ ở đó đề làm bảo tàng Banzăc !
Còn ở nước ta thì
hai ông Ủy viên Bộ Chính trị đều tìm cách can thiệp cho một nhà thơ nổi tiếng
vì kinh doanh thua lỗ mà phải đi tù (!) Nhưng ông Sáu Kiệt thì khôn ngoan hơn
ông Sáu Phan nhiều. Ông đã đến thăm tù nhân Nguyễn Bá với tư cách một công dân
nhưng đang “mặc áo” Thủ tướng, chỉ thăm thôi, không can thiệp gì cả. Vậy mà ít
lâu sau Nguyễn Bá được ra tù với nhiều lý do, trong đó lý do chủ yếu là “đã cải
tạo tốt” !
Kể từ khi Sáu Phan
ra Bắc làm quan to, tôi được nghe nhiều thông tin rằng, ông được các vị ở Hà
Nội quý mến lắm vì tính tình giản dị, cần kiệm, chan hòa với mọi người, đặc
biệt ông Tổng Bí thư Đỗ Mười rất tín nhiệm.
Từ khi biết tôi có
quan hệ thân tình với Sáu Phan, cô Tuyết mỗi lần có dịp gặp đều thông tin cho
tôi về Sáu Phan. Có lần cô nói, bác Đỗ Mười nhận xét: – Thằng Sáu Phan cho vào
cối giã nó cũng không chết! Một lần khác cô lại nói, bác Đỗ Mười bảo: – Kỳ này
để thằng Sáu Phan làm Tổng bí thư để khỏi mang tiếng là cứ cái chức Tổng bí thư
phải do thằng Bắc Kỳ nắm !
Tôi còn được nghe cố
vấn Nguyễn Văn Linh luôn đi vận động cho Sáu Phan lên làm Thủ tướng. Nghe được
những chuyện như thế, tôi thấy lo. Được những ông đại bảo thủ, giáo điều, u mê,
lú lẫn… như thế mà khen thì chắc là Sáu Phan… hỏng rồi (!). Đúng là “gần mực
thì đen” như các cụ ta nói ! Nhưng đó là suy luận theo logic, còn biến động
của tư duy lại phức tạp. Engel từng nói, mọi sự vật đều biến động liên tục và
vận động trong thời gian và không gian, trong các vận động đó, vận động của tư
duy là phức tạp nhất.
Nếu ông Sáu Phan lên
nắm các chức vụ chủ chốt trong Đảng như ngườ ta dự đoán thì chưa biết là rủi
hay may cho đất nước này, cho Đảng Cộng sản này. Tôi nói vậy vì trước Đại hội 8
tôi có ra Hà Nội. Mỗi năm tôi thường ra một lần như thường lệ. Trước khi về tôi
có đến thăm Sáu Phan, tôi nói: – Ra Hà Nội lâu rồi, trước khi về đến thăm ông
Sáu. Sáu Phan nói: – Tôi biết ông ra lâu rồi và toàn đến chơi các “thứ dữ”, giờ
mới đến chơi tôi. Thì ra Sáu Phan đã biết tôi ra Hà Nội và đã đi những đâu.
Tôi đành “thú nhận”:
– Tôi vừa đến chơi Nguyễn Khắc Viện, Nguyễn Kiến Giang, Dương Thu Hương… Sáu
Phan nói: – Thế là tốt. Mai mốt tôi làm việc (ý nói làm lớn hơn) phải nhờ ông
làm cầu nối để tôi gặp các vị đó, đối thoại với anh chị em… Ông còn khoe: – Tôi
là người bảo lãnh để anh Phan Đình Diệu tham gia Mặt trận Tổ quốc, trong khi
các vị khác phản đối ầm ầm.
Sáu Phan đã nghĩ đến
đối thoại với những người tôi vừa kể trên từ những năm đó thì không thể xem
thường ông ta được (Sáu Phan còn sống đó). Trên chính trường, sự im lặng chờ
đợi đôi khi cần thiết hơn là sự bộc lộ quan điểm rõ ràng mà sớm quá. Người
Phương Tây có câu ngạn ngữ: “Ai nói đúng sớm quá là sai lầm” (Ceux qui
ont raison trop tot, on tort).
Khi ông Sáu Phan
thất sủng, bị khai trừ ra khỏi Đảng vì lý do như thông báo của Đảng CSVN đến
từng chi bộ, tôi là một trong những người đến thăm ông sớm nhất tại số nhà 14,
đường Nguyễn Trãi, Cần Thơ. Ông rất cảm động và còn đưa tôi vào buồng, giới
thiệu tôi với bà vợ đang bị bệnh nằm đó: – Đây là anh Khải ở Báo Nhân Dân đến
thăm tôi !
Sáu Phan ít nghe
đài, đọc báo là chủ yếu nên cũng như nhiều người, vẫn đinh ninh tôi ở báo Nhân
Dân. Và chính vì sự nhầm lẫn này đang gây cho tôi nhiều chuyện rất vớ vẩn (!)
Một lần chín giờ
đêm rồi, tôi còn được cơ quan mang đến cho một bao thư to, đề ngoài người gửi
là Văn phòng Chính phủ, người nhận là Lê Phú Khải, địa chỉ Báo Nhân Dân. Thấy
đúng tên mình, tôi bóc thư ra xem thì nội dung đại ý Văn phòng Chính phủ đã
nhận được đơn của nhà báo Lê Phú Khải, kiện ông Trương Tấn Sang đã bắt con ông
đi nghĩa vụ quân sự không đúng luật v.v. Tôi biết ngay là người ta lộn tôi với
ông Trần Quốc Khải ở báo Nhân Dân nên sáng hôm sau tôi phải phóng xe tới 40
Phạm Ngọc Thạch trao trả lại thư cho báo Nhân Dân.
Đến dịp 30-4-1995,
sắp kỷ niệm 20 năm ngày thống nhất đất nước, tôi được cử đi phỏng vấn Chủ tịch
TPHCM Trương Tấn Sang. Cuộc phỏng vấn xong, ông Sang vỗ vai tôi bảo: – Thôi
chuyện cũ kiện cáo nhau, bỏ qua nhé ! Tôi ngạc nhiên quá và vụt nhớ ra là vụ kiện
ông Sang của ông Trần Quốc Khải ở báo Nhân Dân mấy năm trước. Vậy là Văn phòng Chính
phủ cũng gửi cả công văn thông báo vụ kiện cáo đó cho Chủ tịch TP.HCM Trương
Tấn Sang. Tôi phải giải thích sự nhầm lẫn này cho ông Sang hay. Cả hai chúng
tôi đều cười !
Công bằng mà nói,
ông Sang là một người tử tế. Nếu ông nhỏ nhen mà thù ghét tôi thì thiếu gì cách
để ông “trị” tôi! Chưa hết, một lần tôi xuống một huyện xa của Sóc Trăng công
tác, tối đêm rồi còn có người gõ cửa phòng, yêu cầu tôi hoàn trả lại số tiền
tạm ứng… nhận viết một cuốn tiểu thuyết cho huyện mà đã mấy năm không thấy
tiều thuyết ra đời! Tôi lại biết ngay là nhầm tôi với ông Trần Quốc Khải.
Còn nhiều chuyện rắc
rối do ông Trần Quốc Khải, nổi tiếng là “hâm” trong làng báo Việt Nam này gây
cho tôi…
Chuyến thăm Sáu Phan
vừa bị “tai nạn” chính trị đó, tôi thấy ông tỏ ra không buồn rầu, bi quan gì
cả, ông chỉ than phiền: – Tôi chẳng khai báo gì cả, nó vặn cả răng tôi đây này
– Ông chỉ vào hàm răng của mình – Nhà thơ Viễn Phương và nhà văn Sơn Nam bị tù
và giam cùng xà lim với tôi, hai vị đó đều là bạn của Phú Khải, thử hỏi hai
người đó xem tôi có khai không? Viễn Phương viết thư cho anh Mười (Đỗ Mười –
LPK) minh oan cho tôi, thư của hắn còn đem ra phường công chứng chữ ký nữa,
trước khi gửi đi Hà Nội.
Tôi suýt bật cười
khi nghe Sáu Phan nói: “đem ra phường công chứng chữ ký”. Ở cái thời
buổi “kim tiền” này, người ta đi công chứng chữ ký của các đại ca, đại gia… Ai
mà đi công chứng chữ ký của nhà thơ, vậy nhà thơ có giá thế sao ?
Về Sài Gòn rồi, tôi
nhân danh chuyên viên của cơ quan, làm giấy mời nhà thơ Viễn Phương đến số 7
Nguyễn Thị Minh Khai, nơi cơ quan tôi đóng để phỏng vấn nhà thơ vể tình hình
thơ ca Miền Nam !
Tôi phải “mở ngoặc”
nói rõ về cái chức danh “chuyên viên” của tôi. Không hề có chức danh này ở cơ
quan báo chí, chỉ có phóng viên, biên tập viên mà thôi. Nhưng vì lúc đó tôi đã
55-56 tuổi, có tên trên nhiều tờ báo của cả nước, là tác giả của hàng chục đầu
sách, được mời đi giảng ở nhiều lớp bồi dưỡng nghiệp vụ báo chí, lớp trung học,
đại học báo chí… mà ở cơ quan thì viết một cái tin ngắn cũng phải trình cho cấp
phó phòng, trưởng phòng duyệt theo quy chế. Kẻ ngồi duyệt được thiên hạ bình
luận là trình độ “dân phòng”, nên nó chướng quá.
Giám đốc cơ quan
thường trú Đài Tiếng nói Việt Nam tại TPHCM là Đào Quang Cường lúc đó liền
sáng kiến ra chức danh “chuyên viên”. Ông tuyên bố với cơ quan tôi là chuyên
viên, làm việc trực tiếp với giám đốc, khi nào giám đốc yêu cầu thì đến, không
phải làm việc 8 tiếng ở cơ quan. Thế là tôi được ở nhà để “nghiên cứu” !
Phỏng vấn qua loa nhà
thơ Viễn Phương, và sau đó không quên gửi ông cái nhuận bút ở mức cao nhất của
quy định trả nhuận bút nhà nước ban hành, tôi mới hỏi nhà thơ rất đáng kính
này: – Tôi nghe nói cái thư anh minh oan cho anh Sáu Phan gửi cho ông Đỗ Mười,
anh còn cẩn thận đi công hcứng chữ ký Viễn Phương phải không? Viễn Phương trừng
mắt qua cặp kính trắng, nói gọn lỏn: – Có chứ ! Có chứ !
Sở dĩ những người
như tôi, còn dám “… nán lại cái phút giây cực lạc, để sống thêm ít phút nhọc
nhằn trên cõi đời ô trọc này…” (Sêchxpia) là vì còn những người “ngây thơ”
như nhà thơ Viễn Phương. Chắc chắn ông Viễn Phương mà đi buôn bán, kinh doanh
thì lại vỡ nợ, vô tù hoặc phải đi trốn nợ như ông Nguyễn Bá và ông Banzăc mà
thôi !
Từ khi Sáu Phan “về
vườn” ở Cần Thơ, tôi thường hay lui tới chơi với ông. Vì thế có lần ông bảo
tôi: – Ở cái tỉnh Cần Thơ này, nhiều cán bộ bảo tôi chơi thân với Phú Khải, tôi
bảo chúng nó… « thì hai thằng ngoài Đảng chơi với nhau là đương nhiên »!
(Sáu Phan lúc đó đã bị khai trừ Đảng).
Vậy mà ngày Mùng hai
Tết Quý Tỵ 2013 vừa qua, tôi đến chúc Tết… ông còn than với mọi người có mặt
lúc đó tại nhà ông: – Lúc tôi là Ủy viên Bộ Chính trị, tôi bảo Phú Khải để tôi
giới thiệu Phú Khải vào Đảng, tôi mà giới thiệu thì chi bộ nào nó chả kết nạp,
vậy mà Phú Khải không nghe… Bây giờ vẫn là người ngoài Đảng (!).
Thế đó. Sáu Phan là
bi hay hài… xin bạn đọc suy xét hộ tôi. Chuyện về Sáu Phan còn dài dòng lắm,
nếu tôi là một tiểu thuyết gia, có thể có cả một cuốn truyện bi hài về ông và …
cả tôi nữa.
Ví như cái thư ông
gửi cho tôi năm 1995, được đạo diễn Trần Cương ở Đài Truyền hình Việt Nam tự
tiện bóc ra, rồi đem đọc cho mọi người nghe, rồi anh ta rêu rao rằng: – Ai đời
một Ủy viên Bộ Chính trị đương kim mà lại đi nhờ một thằng ngoài Đảng, ba lăng
nhăng như thằng Phú Khải góp ý “nhiều mặt khác cho Đảng”! Cái Đảng này
nó đến ngày mạt rồi.
Đi rêu rao chán, rồi
anh mới đem lá thư đã bóc trả cho tôi. Tôi bảo anh: – Theo luật thư từ, nếu
tôi kiện, anh phải 6 tháng tù giam ! Trần Cương lại nhe răng cười ! Trong làng
báo ở Sài Gòn ai cũng biết Trần Cương là anh chàng suốt đời bông phèng như thế,
dù anh được đào tạo căn cơ ở Liên Xô về báo chí, nói Tiếng Nga như gió. Anh hơn
tôi 2 tuổi.
Cái thư Sáu Phan gửi
cho tôi từ Hà Nội, dấu bưu điện trên bao bì thư đề ngày 15.4.1995-10000A,
nguyên văn như sau:
“Được anh gửi cho
bài nói về 20 năm Đồng bằng Sông Cửu Long, tôi xem thấy hay, chụp gửi cho các
anh lãnh đạo và Tiểu ban chuần bị văn kiện Đại hội 8.
Rất cần được anh góp
ý nhiều mặt khác cho Đảng.
Chúc anh, gia đình,
bạn bè khỏe mạnh. Thân mến”
Ký tên Sáu Phan
Cái bài nói về “20
năm Đồng bằng Sông Cửu Long” như Sáu Phan nhắc đến nó trong thư, tôi đã đưa
Báo SGGP đăng dịp 30.4.1995 trong hai số báo ngày 18.4.1995 và 19.4.1995.
Cũng như quan hệ với
ông Sáu Kiệt, tôi đi lại với Sáu Phan là nhằm tìm hiểu những vấn đề của Đồng
bằng Sông Cửu Long mà hai ông đều là những cuốn từ điển sống về vùng quê sông
nước này.
Với đại đa số nhân
dân và những người ngoài Đảng như tôi thì những đấu đá quyền lực nội bộ trong
Đảng, người ta ít quan tâm. Vấn đề tôi quan tâm là những người lãnh đạo của
đảng cầm quyền khi ở vị trí cao nhất, họ có quan điểm thế nào? Sẽ dẫn dắt đất
nước đi về đâu? Nhân dân sẽ được lợi gì trong những chính sách họ ban hành ra?
Xét từ tiêu chí đó
thì việc đánh giá cuộc đời và sự nghiệp của Nguyễn Hà Phan còn bỏ ngỏ… Vì ông chưa
được “làm việc” như ông đã nói với tôi. Còn những người đã được đảng cầm quyền
giao việc, giao nhiệm vụ thì nhân dân đã rõ (!)
LÊ PHÚ KHẢI
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.