Đăng ngày:
Trong cuốn « Thời đại của loài thú ăn thịt », chuyên gia
François Heisbourg của Viện Nghiên cứu Chiến lược quốc tế (IISS) và Quỹ
Nghiên cứu Chiến lược (FRS) phân tích sức mạnh tăng lên của Trung Quốc
về thương mại, kỹ nghệ, tài chính và cả chính trị. Sau khủng hoảng virus
corona, ông dự báo Trung Quốc sẽ bành trướng trong khu vực và trên thế
giới. Sau đây là phần trả lời phỏng vấn của tác giả François Heisbourg
trên báo Le Figaro.
Ông coi Trung Quốc là « siêu
cường ». Cho dù là người chịu trách nhiệm về đại dịch Covid-19, liệu Bắc
Kinh có thể ra khỏi khủng hoảng với tư cách kẻ chiến thắng ?
Trung
Quốc vừa trở thành siêu cường gần đây thôi. Điều này có thể thấy được
trong khả năng gây ảnh hưởng đối với các sự kiện, và cả trong sự vụng về
cực độ khi xử lý khủng hoảng. Đó là một cái nghề mà Bắc Kinh vẫn chưa
thành thạo, so với Liên Xô cũ, Mỹ hay Anh, các nước này từng là bậc thầy
thời họ còn ngự trị. Có thể thấy được qua « ngoại giao khẩu trang »,
vừa khó thể chấp nhận lại vừa thảm hại.
Nhìn chung, Trung Quốc vất
vả khi khoác bộ áo mới. Về việc ra khỏi khủng hoảng với tư cách kẻ
chiến thắng hay không, tôi không thể phát biểu như vậy được. Trước hết,
vì chính trị không phải là đua ngựa. Nhưng nhất là vì tác động của
Covid-19 về địa chính trị vẫn chưa thể đo lường được.
Những
gì chúng ta biết, Trung Quốc là nước đầu tiên bước vào cuộc khủng hoảng
dịch tễ và kinh tế này. Nếu mọi việc ổn thỏa, nếu dự báo lạc quan nhất
của Quỹ Tiền tệ Quốc tế là đúng, thì Trung Quốc sẽ tăng trưởng 1% trong
năm 2020. Đỡ hơn là suy thoái, nhưng vấn đề là quốc gia này đã thành
công trong việc gầy dựng giai cấp trung lưu, giảm nghèo và loại trừ thất
nghiệp cơ cấu nhờ tỉ lệ tăng trưởng trên 6%, chưa bao giờ dưới con số
này từ thập niên 70.
Nếu xuống còn 1%, sẽ xảy ra thất nghiệp. Năm
2021 sẽ còn khó khăn hơn đối với một nước lệ thuộc vào xuất khẩu. Đó là
vấn đề xã hội chủ chốt mà siêu cường này phải giải quyết. Cần biết rằng
tính chính danh của chế độ chính trị Trung Quốc dựa vào hai cột trụ :
lịch sử và hiệu năng kinh tế. Nếu cột trụ kinh tế không còn nữa, sẽ khó
khăn đấy.
Không có bầu cử, không có dân chủ, người dân không thể
thay đổi chính phủ. Thế nên mọi đối lập đều trở nên cực đoan. Ngược với
hình ảnh mà người Pháp vẫn có, người Trung Quốc không có tính kỷ luật,
và tại nước này thường xuyên xảy ra các phong trào xã hội mà Bắc Kinh
đàn áp một cách hiệu quả. Đó là quốc gia duy nhất đã chi tiêu cho an
ninh trong nước cũng bằng ngoài nước.
Trung Quốc cộng sản sẽ phải
dựa vào cột trụ lịch sử, dân tộc chủ nghĩa. Người Trung Quốc có quyền
hãnh diện về những gì họ đạt được về kinh tế, xã hội và chiến lược, từ
khi Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập. Không khó khăn mấy để
huy động lực lượng cho một chương trình dân tộc chủ nghĩa, nhưng lại ẩn
chứa mầm mống chiến tranh. Trung Quốc đã trở thành một đại cường mạnh
đến nỗi có thể bành trướng trong khu vực, thậm chí trên thế giới, như
Nhật Bản trong thập niên 30.
Đối với ông, Trung Quốc đã trở thành hùm dữ và châu Âu là con mồi của nó ?
Vâng,
tôi sẽ đưa ra hai ví dụ. Trước tiên là ví dụ châu Âu. Cách đây năm năm,
châu Âu coi Trung Quốc là phiên bản rộng lớn hơn của Nhật Bản, trừ đi
nhân quyền. Nhất là người Đức, nhìn Trung Quốc một cách rất lý tưởng.
Rồi cách đây ba năm, họ nhận ra rằng Bắc Kinh đang bí mật nuốt chửng các
doanh nghiệp vừa và nhỏ của Đức, nên bắt đầu phản ứng. Nhưng cũng không
ngăn được Trung Quốc tung ra một chiến dịch quy mô tại châu Âu về 5G.
Đó
là một chủ đề lớn giữa châu Âu và Trung Quốc trước khi xảy ra đại dịch
Covid-19, với Hoa Vi (Huawei) đang mua tất cả các tổ chức vận động hành
lang ở Paris để tiêu thụ hàng của họ. Vấn đề là 5G sẽ cơ cấu lại nền
kinh tế tương lai, ai kiểm soát mạng 5G sẽ kiểm soát nền kinh tế. Và
Trung Quốc đưa vào bằng cách vừa nhử mồi vừa đe dọa : « Các vị không dùng 5G của chúng tôi, thì đừng có ngạc nhiên khi chúng tôi không mua xe hơi của các vị nữa ».
Ví
dụ khác là số nợ mà Trung Quốc cho các nước mới trỗi dậy vay. Bắc Kinh
cho vay mà không đặt ra điều kiện về chính trị đối với tất cả các nước,
kể cả các chế độ độc tài không thể được các cường quốc khác hỗ trợ về
tài chính. Đó là trường hợp châu Phi, châu Á và vùng Balkan. Với cuộc
khủng hoảng virus corona, các nước bị ảnh hưởng nhiều nhất quay sang G20
xin xóa nợ. Trong khi châu Âu đáp ứng, thì Trung Quốc nhất định thu nợ.
Đó là thái độ của động vật ăn thịt, cũng như châu Âu đã xử sự hồi thế
kỷ 19.
Virus corona đã bộc lộ sự lệ thuộc của châu Âu đối với Trung Quốc ?
Có
hai vấn đề : toàn cầu hóa và Trung Quốc. Từ đầu thập niên 80, Bắc Kinh
đã quyết định bám vào toàn cầu hóa vừa khai sinh, đó là chính sách
« giấu mặt » của Đặng Tiểu Bình. Nhờ không gây chú ý, Trung Quốc lợi
dụng toàn cầu hóa để trở thành một quốc gia kỹ nghệ hiện đại. GDP của
Trung Quốc tăng lên gấp 30 lần trong vòng 40 năm qua. Một sự phát triển
thần kỳ chưa từng thấy trong lịch sử.
Trung Quốc trở thành trung
tâm của toàn cầu hóa, với chuỗi hoạt động sản xuất xuyên lục địa và các
yếu tố sản xuất được phân bổ theo lợi nhuận cao nhất. Tất nhiên Bắc Kinh
không quan tâm đến việc phát thải khí CO2 và hâm nóng khí hậu, khiến
các công ty châu Âu, trước các tiêu chuẩn ngày càng siết chặt, đã « phá
giá » sinh thái ở Trung Quốc.
Kết
quả là chúng ta có những chuỗi hoạt động sản xuất lệ thuộc nặng nề vào
Trung Quốc. Sự thức tỉnh trong lãnh vực dịch tễ là đặc biệt phũ phàng,
vì châu Âu bỗng phát hiện là không còn sản xuất ra khẩu trang lẫn dược
phẩm trên lãnh thổ mình. Nhưng điều này có hai chiều : sự lệ thuộc là
hết sức khó chịu đối với chúng ta, nhưng Trung Quốc cũng lệ thuộc vào
xuất khẩu.
Ông thậm chí còn muốn nói rằng Trung Quốc âm mưu sáp nhập châu Âu vào đế quốc của mình…
Con
đường tơ lụa mới kết thúc ở châu Âu. Khi nhìn vào bản đồ Trung Quốc,
thị trường châu Âu vốn là thị trường chính của thế giới, là điểm đến của
« Nhất đới, nhất lộ ». Trung Quốc là một thị trường khép kín. Có thể
thấy sự bất xứng về thế giới mạng : đại sứ quán Trung Quốc có thể lăng
mạ chúng ta trên tài khoản Twitter của họ ở Pháp nhưng ngược lại thì
không, vì Twittter bị cấm tại Trung Quốc. Google và Facebook cũng vậy,
trong khi Nga không cấm. Như vậy Trung Quốc bảo vệ lợi ích kinh tế của
họ, nhưng lại lợi dụng sự mở cửa của các nước khác.
Về thương mại, Hoa Kỳ và nhất là tổng thống Donald Trump đã sớm nhận ra mối đe dọa từ Trung Quốc…
Đối
với Hoa Kỳ, châu Á-Thái Bình Dương là một khu vực chiến lược, nhưng
châu Âu không coi như vậy. Với châu Âu, châu Á-Thái Bình Dương là chuyện
giữa Mỹ và Trung Quốc, với các đồng minh Úc, New Zealand, Hàn Quốc,
Nhật Bản, và một cách đặc biệt là Đài Loan. Ông Obama có ý « xoay trục sang châu Á »
năm 2011, tuyên bố Hoa Kỳ phải dấn mạnh về Thái Bình Dương để chận bớt
sức mạnh đang lên của Trung Quốc. Nhưng chủ trương này chỉ dừng lại ở
ngôn từ, vì Mỹ phải đối mặt với tổ chức Nhà nước Hồi giáo ở Trung Đông
rồi đến vụ Ukraina.
Trong lãnh vực thương mại, thách thức chính
của Mỹ là Trung Quốc. Và vì Bắc Kinh chơi trò thâu tóm ở Hoa Kỳ cũng như
đối với châu Âu, ông Donald Trump đã phản ứng. Ông chỉ trích sự bất
xứng trong lãnh vực kỹ thuật số, trong bảo vệ sở hữu trí tuệ, nhưng lại
không muốn tấn công Trung Quốc với sự phối hợp của châu Âu.
Nếu bị
Âu-Mỹ cùng tiến công, Bắc Kinh sẽ rất vất vả. Khi Emmanuel Macron chính
thức thăm Washington tháng 4/2018, tổng thống Pháp chờ đợi thương lượng
với ông Trump về hiệp ước nguyên tử Iran, cũng như đối phó với Trung
Quốc về thương mại, bên cạnh đồng minh Đức. Nhưng tổng thống Mỹ không
quan tâm, và viết tweet rằng Đức « cũng là đối thủ như Trung Quốc nhưng nhỏ hơn ».
Trong cuốn Chiếc Bẫy Thucydide, tác giả Mỹ Graham Allison dự báo một cuộc chiến giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc. Ông có tin vào điều đó không ?
Nguy
cơ thực sự là chủ nghĩa dân tộc đang tăng lên ở Trung Quốc. Hãy nhìn
những gì diễn ra với Đài Loan, nước đã cảnh báo với Tổ chức Y tế Thế giới về dịch corona ở Hoa lục. Hiểu được tầm quan trọng của nó, Đài Loan
đã tập trung đối phó với con virus và đã thành công trong khi vẫn tôn
trọng dân chủ. Đài Loan, một « Trung Quốc nhỏ » đã chứng tỏ cho Trung
Quốc lớn làm thế nào một nền dân chủ của người Hoa có thể xử lý một đại
dịch. Tôi không nghĩ rằng điều này làm Bắc Kinh vui vẻ được.
Đối
với Trung Quốc, vấn đề Đài Loan lại trở nên gay gắt, nhất là sau khi Bắc
Kinh chà đạp lên quyền tự trị của Hồng Kông. Bên cạnh đó là vấn đề Biển
Đông, nơi phân nửa lượng thương mại hàng hải thế giới phải đi qua.
Trong khi đó Hoa Kỳ luôn coi tự do hàng hải là lợi ích cốt lõi. Như vậy
rất có thể có những tính toán sai lầm.
Tôi không cho rằng sẽ có
một cuộc chiến tranh trực diện, nhưng các xung đột khu vực giới hạn ở
Thái Bình Dương có thể xảy ra. Giả thiết của tác giả Graham Allison
không phải là không có lý.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.