Các thủy thủ USS Carl Vinson trình diễn tại Làng trẻ em SOS ngày 06/03/2018. |
Bắc Kinh tỏ vẻ “không vui” khi Hải quân Mỹ “đổ bộ”
vô Đà Nẵng. Mặc dầu lính Mỹ chỉ đến với dân chúng Đà Nẵng bằng điệu nhạc
lời ca nhưng rõ ràng nó không “vô hại” chút nào. Bài “Nối vòng tay
lớn” của Trịnh Công Sơn mang “thông điệp” mạnh mẽ.
Phải thú thật lần đầu tiên tôi ứa nước mắt khi nghe lại bản
nhạc này. Nó thuộc danh sách các bản nhạc cấm phổ biến của chế độ Việt Nam hiện
hành. Nước mắt đổ xuống không phải vì “xúc động” kiểu “tình cảm yếu
đuối”. Mà vì tiếc nuối thời gian 64 năm (1954-2018) đất nước đã bị đảng Cộng
Sản Việt Nam (CSVN) làm mất đi. “Rừng núi Việt Nam” đang nối lại với “biển
xa Mỹ”, hai bên gặp nhau “mừng như bão cát”, để “dựng tình người,
trong ngày mới”... không lời lẽ nào mạnh mẽ hơn.
Sáu mươi bốn năm “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”.
Thề “còn cái lai quần” cũng đánh Mỹ, rốt cục phải trở lại thời điểm ban
đầu. Hai nước hai bờ đông tây Thái Bình Dương, định mạng sắp đặt người Mỹ phải
là bạn của dân tộc Việt Nam.
Tất cả những nước Châu Á có quan hệ “đồng minh” với
Mỹ, không ngoại lệ, nếu không là những nước phát triển ở tầm cao, thì cũng là
những “cường quốc”. Đặc biệt các quốc gia Nam Hàn, Nhật… là những nước “có
lính Mỹ” hiện diện thường trực.
Lịch sử thế giới cho thấy có nhiều bài học về sự thành công của
“hội nhập - intégration”. Đầu tiên có thể nói là nước Nhật dưới triều Minh
Trị. Việc “hội nhập” thời đó bằng “cưỡng bức”. Trước “những
chiếc tàu nhả khói đen, đi ngược gió, với những họng súng đen ngòm chĩa vào bờ”
đầy đe dọa, vua quan nước Nhật quyết định “mở cửa” để học hỏi văn minh
Tây phương. Những chiếc tàu “đen” đó thuộc Hải quân Mỹ.
Cùng thời kỳ Trung Hoa và Việt Nam cương quyết “bế quan
tỏa cảng”. Rốt cục Việt Nam bị rơi vào ách thuộc địa, Trung Quốc bị “liệt
cường phân xé”.
Nhờ “hội nhập”, từ một quốc gia tương đương với Việt
Nam thời Tự Đức, nước Nhật đã học hỏi những kiến thức tổng quát của Tây phương,
như về khoa học, triết học. Không bao lâu nước Nhật được “kỹ nghệ hóa”,
sau đó khẳng định vị thế “đại cường” qua các chiến thắng (thắng hải quân
Trung Hoa 1895 và Nga 1905). Sự phát triển (do hội nhập) của Nhật đến mức “thần
kỳ”, nước này nảy sinh tham vọng “bá chủ Á Châu”. Đế quốc Nhật bị “sụp
đổ” qua sự thất bại trong Thế chiến thứ II.
Nước Nhật cũng là một thí dụ điển hình khác về sự thành công
trong “hội nhập”, sau khi thua trận. Đất nước kiệt quệ vì nỗ lực cho
chiến tranh, hai thành phố lớn Nagasaki và Hiroshima tan nát vì bom nguyên tử.
Nhưng cũng nhờ “hội nhập”, dưới “cây dù” kinh tế và quốc phòng
của Mỹ mà chỉ 25 năm sau, nước Nhật trở lại sân khấu quốc tế với tư cách “cường
quốc kinh tế”.
Bài học “hội nhập” thành công khác là Trung Quốc thời
Đặng Tiểu Bình. Cũng nhờ “đi” với nước Mỹ, Trung Quốc vừa được tư bản Mỹ
đầu tư, vừa học hỏi được những “kiến thức” về khoa học kỹ thuật, Trung
Quốc trong ba thập niên đã khẳng định vị thế “đại cường”.
Ta còn có nhiều thí dụ về “hội nhập” thành công, như
Ba Lan vào khối Châu Âu sau khi khối cộng sản sụp đổ.
Nhưng Việt Nam là một trường hợp điển hình cho sự thất bại
của “hội nhập”.
Việt Nam “đổi mới”, cách nói khác của “hội nhập” vào
“thế giới tư bản”, nhưng với tư thế “chân trong chân ngoài”.
Việt Nam “đổi mới” trong tư thế “kẻ thù cũ” của
Mỹ và Trung Quốc.
Đối với Trung Quốc, Việt Nam phải quan hệ trong tư thế “khúm
núm” vì đã mang tiếng phản bội, “ăn cháo đá bát”. Để được “bình
thường hóa bang giao” với Trung Quốc, Việt Nam đã nhượng bộ nhiều thứ, đến
đỗi ông Nguyễn Cơ Thạch, nguyên bộ trưởng bộ Ngoại giao cùng thời, đã than rằng
“thời kỳ Bắc thuộc mới đã bắt đầu”.
Với một “tư thế” ngoại giao hèn kém như vậy, lại còn
bị thế “địa chiến lược” áp đặt, Trung Quốc không bao giờ cho phép một
quốc gia Việt Nam giàu mạnh, có thể cạnh tranh, hay cản trở, với bất kỳ ý đồ
nào đó của Trung Quốc.
Đối với Mỹ, rõ ràng Việt Nam “hội nhập” chân trong
chân ngoài. Biết bao đời tổng thống Mỹ, từ Clinton đến Obama, phía Mỹ đã “lẫy
Kiều” không biết bao nhiêu lần để cho biết Mỹ đã không còn gì khúc mắc (hay
cay cú) với Việt Nam nữa (mặc dầu Mỹ thua trận chiến tranh Việt Nam). Nhưng
Việt Nam đối với Mỹ vẫn còn nguyên tấm lòng “nghi kỵ”, vừa do khác biệt
về “thể chế chính trị”, cho tới việc không chia sẻ các giá trị phổ cập
về tự do cá nhân (tức về nhân quyền).
Biết bao nhiêu quốc gia “hội nhập” đều thành công.
Ngoại lệ Việt Nam. Việt Nam “dò đá qua sông” nhưng nguyên nhân không thể
chối cãi là do các yếu tố “nội tại”, từ “chính trị” cho tới “chế độ”,
chớ không phải là các vấn đề ngoại tại (như do các thế lực thù địch v.v…). Đến
bây giờ nhìn lại, Việt Nam vẫn đang ở giữa giòng sông, không biết là phải qua
sông hay trở lại cố thủ trong “thành trì xã hội chủ nghĩa do Trung Quốc lãnh
đạo”.
Nếu tính từ sau chiến tranh với Pháp, 1954, đến nay 64 năm.
Đảng CSVN đã làm tổn hao của đất nước số vốn thời gian là 64 năm. Chưa kể vốn
liếng do máu xương 4 triệu con người. Chưa kể vốn liếng là tài nguyên quốc gia,
là lãnh thổ, chủ quyền biển, đảo...
Thông điệp của bản nhạc “Nối vòng tay lớn” thật là
mạnh mẽ, lãnh đạo CSVN không thể không biết.
Việt Nam không có cách nào khác là phải “hội nhập” thực
sự, bước vào “sân chơi quốc tế” bằng “hai chân” (chớ không có
chân trong chân ngoài hay kiểu dò đá qua sông). Thời gian là vốn liếng quý giá
nhứt.
“Đi” với Mỹ Việt Nam
được nhiều cái lợi. Hãy nhìn Nam Hàn, Nhật...để có nhận định đúng đắn.
Từ lâu tôi có nói rằng việc “quốc tế hóa tranh chấp Biển
Đông” sẽ chỉ thất bại, vì mấu chốt của tranh chấp là “chủ quyền”.
Các yêu sách vùng biển của các bên (như đường chữ U - còn
gọi là đường lưỡi bò - của Trung Quốc) phát sinh từ tranh chấp chủ quyền. Giải
quyết các yêu sách đối kháng về biển bằng cách “quốc tế hóa” là sai vấn
đề.
(Cần lưu ý với bạn đọc ý nghĩa của từ “quốc tế hóa”.
Ý nghĩa này tôi đã đề cập nhiều lần. Nhiều người lẫn lộn giữa “quốc tế hóa -
internationalisation” với việc “hội nhập - intégration”).
Việt Nam phải “khẳng định chủ quyền” trước, thuyết
phục được dư luận quốc tế chủ quyền của Việt Nam tại Hoàng Sa và Trường Sa. Sau
đó mới có thể “quốc tế hóa tranh chấp” bằng cách đưa ra một trọng tài
quốc tế để phân xử.
Việt Nam hôm nay vừa “tiếp nối” Việt Nam Dân Chủ Cộng
Hòa, lại vừa (tự nhận) là “kế thừa” di sản của Việt Nam Cộng Hòa. Ngay
cả khi việc “kế thừa” Việt Nam Cộng Hòa được nhìn nhận thì Việt Nam
không thể cùng lúc “kế thừa” hai lập trường “đối nghịch” về chủ
quyền ở Hoàng Sa và Trường Sa.
Tức là, trên phương diện chủ quyền lãnh thổ ở Hoàng Sa và
Trường Sa, vấn đề “hòa giải quốc gia” là việc đầu tiên phải làm. Sau đó
là “nối vòng tay lớn” với Mỹ.
Nếu cứ theo đà “dò đá qua sông” như hiện nay, hội
nhập với tư thế “chân trong chân ngoài”, kiểu “kinh tế thị trường
định hướng XHCN”, Việt Nam sẽ ngày càng tụt hậu trong nghèo đói.
Lúc đó độc lập, tự chủ không còn, nói gì tới chủ quyền biển
đảo.
FB TRƯƠNG NHÂN TUẤN 08.03.2018
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.