Viện Khổng Tử ở tiểu bang Colorado, Hoa Kỳ. |
Các nước trên thế giới, dù nhỏ hay lớn đều muốn nhân loại
biết đến những cái hay cái đẹp của nước mình. Viện Goethe (Goethe-Institut),
đặt tên theo nhà văn và chính khách Đức Johann Wolfgang von Goethe, có 159 cơ
sở hoạt động gần khắp thế giới để trao đổi văn hóa và ngôn ngữ. Viện Goethe tự
trị về tài chánh và độc lập điều hành với chính phủ Đức. Hội Liên Minh Pháp
(Alliance Française) do một số trí thức Pháp trong đó có nhà khoa học Louis Pasteur,
nhà văn Jules Verne, sáng lập từ 1883, có mặt trên 137 quốc gia với tổng số gồm
850 trung tâm cũng hoạt động độc lập với chính phủ Pháp.
Các nước Phi Châu tuy nghèo nàn, lạc hậu về kỹ thuật, bị
thực dân xâm lược rồi nội chiến triền miên, nhưng không phải vì thế mà họ không
kiêu hãnh với nền văn hóa, và cũng luôn tìm mọi cách để giới thiệu cùng nhân
loại những nét đặc thù của dân tộc họ. Hiến chương Phục hưng Văn hóa Phi Châu
được Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc chuẩn y ngày 24 tháng Giêng 2006 đã tạo điều
kiện phục hưng các giá trị và giới thiệu văn hóa Phi Châu đến các quốc gia
thành viên Liên Hiệp Quốc. Ngày nay nhiều viện văn hóa Phi Châu do tư nhân tài
trợ có mặt nhiều nơi trên thế giới.
Phát huy văn hóa là lẽ tự nhiên và đáng ca ngợi. Ngoại trừ
những kẻ tự thu mình trong góc tối, sống trong ảo tưởng “quê hương mình là
đẹp hơn cả” dù suốt đời không ra khỏi nhà để rồi trở nên ngày thêm u mê lạc
hậu, phần lớn các lãnh đạo và con người trên thế giới đều biết trong cái riêng
bao giờ cũng có cái chung, văn hóa của một dân tộc là một phần của văn minh
nhân loại.
Thế nhưng, những khái niệm văn hóa, độc lập, tự trị, phi
chính phủ của các trung tâm, các viện văn hóa nêu trên không áp dụng trong
trường hợp các Viện Khổng Tử của Trung Cộng, bởi vì thực chất của các viện này
chỉ là cơ quan tuyên truyền, tình báo và được đặt dưới sự lãnh đạo của Cục Tuyên
truyền Trung ương đảng Cộng Sản Trung Quốc (CSTQ).
Tuyên truyền là xương sống của chế độ CS. Từ khi thành lập
đảng CSTQ năm 1921 đến nay, tuyên truyền luôn đóng một vai trò quyết định trong
việc thực thi các chính sách của đảng. Cục Tuyên truyền Trung Ương do Lý Trường
Xuân, Ủy viên Bộ Chính trị đứng hàng thứ năm, làm Cục trưởng.
Tại sao là Viện Khổng Tử mà không là Viện Mao Trạch Đông hay
Viện Đặng Tiểu Bình?
Bản chất của CS từ Âu sang Á là giấu mặt và vận dụng ảnh
hưởng của các nhân vật lịch sử, trong đó Khổng Tử là một trong những nạn nhân.
Trong thời kỳ sau 1949 đến 1966, lãnh đạo Trung Cộng dựa vào
Khổng Tử như biểu tượng của quyền hạn gia đình. Bởi vì trong giai đoạn đó Mao chủ
trương phân tán quyền sở hữu đất đai xuống các đơn vị gia đình, qua trung gian
các chính sách cải cách ruộng đất và Bước Tiến Nhảy Vọt đầy thảm họa.
Mao ca ngợi Khổng Tử “nhiệm vụ của chúng ta là nghiên cứu
các thành tựu lịch sử và đánh giá chúng với quan điểm Mác Lê. Trung Hoa có một
lịch sử dài nhiều ngàn năm với đặc tính riêng và là những kho tàng quý báu...
Chúng ta phải tổng hợp từ Khổng Tử đến Tôn Dật Tiên và kế thừa các truyền thống
giá trị này.” Lưu Thiếu Kỳ còn đi xa hơn khi cho rằng Khổng Tử có nhiều đặc
điểm của một người CS tốt.
Tuy nhiên, trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa, bao nhiêu thất
bại, sai lầm của Mao đều được đổ lên đầu Khổng Tử khi chiến dịch Chống Bốn Cũ
(nhận thức cũ, văn hóa cũ, truyền thống cũ, tập quán cũ) được phát động. Nội
dung của Cách Mạng Văn Hóa được tóm tắt là “cái mới” chống “cái cũ” và
trong đó Khổng Tử đại diện cho mọi “cái cũ” và biểu tượng của xã hội
giai cấp.
Không chỉ chống Khổng Tử về mặt tư tưởng mà cả đền thờ, di
tích, sách vở đều bị đục bỏ hay đốt phá. Mao phát biểu “đọc sách nhiều quá
sẽ làm tê liệt khả năng nhận thức.” Mục đích chống Khổng Tử của Mao là để
đương đầu với sự thất bại kinh tế do chính y gây ra, và chống lại những lãnh
đạo thực tâm sùng bái Khổng Tử trong đó có Lưu Thiếu Kỳ. Kết quả, 60 phần trăm
lãnh đạo CS các cấp bị thanh trừng qua nhiều hình thức.
Khi nhân loại bước vào thiên niên kỷ thứ ba, thế giới thay
đổi và sẽ thay đổi một cách nhanh chóng trong thời gian tới. Sự toàn cầu hóa
không chỉ diễn ra trong lãnh vực kinh tế mà cả văn hóa, xã hội. Nhân vật lịch
sử cần được đánh bóng không phải là hai hồn ma CS Mao hay Đặn,g mà chính là
Khổng Tử. Lãnh đạo Trung Cộng Hồ Cẩm Đào khi giới thiệu Khổng Tử đã ca ngợi ông
ta chủ trương một “xã hội hài hòa.” Bộ máy tuyên truyền Trung Cộng in Luận
Ngữ và là tác phẩm phát hành nhiều nhất ở Trung Quốc, và các ấn bản ngoại
ngữ cũng được giới thiệu nhiều nơi trên thế giới.
Theo Giáo sư Gilbert Rozman thuộc khoa xã hội học, đại học
Princeton, Trung Cộng “muốn thế giới nhìn vào lịch sử Trung Quốc và những
vinh quang quá khứ để khuyến khích họ chấp nhận một Trung Quốc hiện nay nhiều
hơn.” Phê bình quan điểm của Hồ Cẩm Đào, Giáo sư Perry Link, Ban Đông Á,
đại học Princeton cho rằng có sự mâu thuẫn về căn bản là cái cách chính phủ
Trung Cộng sử dụng Khổng Tử để đại diện cho văn hóa Trung Hoa hài hòa ở nước
ngoài trong khi đó đảng áp dụng chính sách toàn trị hà khắc đối với người dân
trong nước.
Lịch sử hình thành Viện Khổng Tử
Kế hoạch Viện Khổng Tử được chính thức ra đời vào tháng Sáu
năm 2004. Sau vài lần thử nghiệm tại Uzbekistan, viện đầu tiên được khánh thành
ngày 21 tháng 11 năm 2004 tại Seoul, Nam Hàn. Đến nay, 2014, đã có 480 Viện
Khổng Tử rải rác khắp sáu lục địa. Lãnh đạo Trung Cộng tuyên bố vào năm 2020
con số Viện Khổng Tử sẽ lên đến một ngàn viện.
So với Hội Liên Minh Pháp (Alliance Française) được thành
lập 131 năm trước, con số một ngàn đầy tham vọng và cấp bách của Trung Cộng rõ
ràng không phải chỉ thuần mục đích văn hóa. Tạp chí The Economist nhận
xét Viện Khổng Tử chỉ là “cơ quan nhà nước” CS và do đó chấp hành một
cách nghiêm chỉnh các chủ trương của đảng. Với điều kiện thông tin ngày nay,
nhận xét của tạp chí The Economist có thể kiểm chứng một cách dễ dàng.
Các chức năng mặt nổi của Viện Khổng Tử
Theo tài liệu chính thức, Viện Khổng Tử là bộ phận của Hán
Ban (汉办) “một cơ quan của Hội đồng Quốc
tế Hoa Ngữ, một tổ chức không lợi nhuận, phi chính phủ, liên kết với Bộ Giáo dục
Trung Quốc.” Nhiệm vụ công khai của Viện Khổng Tử là "giảng dạy Hoa
ngữ " và “đóng góp vào sự thành hình một thế giới đa dạng và hài
hòa.”
Hán Ban, về cơ cấu trực thuộc Hội đồng Quốc tế Hoa Ngữ,
trong thực tế chẳng phải phi lợi nhuận, tự trị gì mà do một lãnh đạo CS cấp
trung ương điều hành. Chủ tịch Hội đồng Quốc tế Hoa Ngữ là bà Chen Zhili.
Bà Chen sinh tháng 11 năm 1942, nguyên Cố vấn Nhà nước kiêm
Bộ trưởng Giáo dục Trung Cộng. Bà gia nhập đảng CSTQ năm 1961. Nguyên là Bí thư
đảng bộ Ban Khoa học Kỹ thuật Thượng Hải, sau đó được thăng cấp giữ chức Giám đốc
Ban Tuyên truyền Thượng Hải kiêm Phó bí thư Ban chấp hành Đảng bộ Thượng Hải.
Từ năm 2008 bà Chen là Phó chủ tịch Quốc hội Trung Cộng. Về cấp bậc đảng, bà
Chen là ủy viên Ban chấp hành Trung ương đảng CSTQ tại các Đại hội 15, 16, 17
đảng CSTQ.
Tổng giám đốc hiện nay của Hán Ban là bà Xu Lin, cấp thứ
trưởng trong chính phủ, thành viên của Hội đồng Nhà nước và ủy viên Hội đồng
Tham vấn Chính trị. Điều đó cho thấy cả hai lãnh đạo Viện Khổng Tử đều là cán
bộ tuyên truyền cao cấp chứ chẳng thuần túy văn hóa, ngôn ngữ gì.
Về tài chánh, theo China Digital Times, Viện Khổng Tử
được sử dụng một ngân sách rất cao lên đến nhiều tỉ yuan, và website của Viện
Khổng Tử cũng được xếp vào một trong những website tốn kém nhất tại Trung Cộng.
Bà Chen Zhili ra ngoại quốc được quyền sử dụng tiền bạc một
cách rộng rãi so với các ngân sách giáo dục khác. Mặc dù rất ngạc nhiên trước
thái độ yểm trợ tài chánh dồi dào của Trung Cộng, nhiều đại học quốc tế, kể cả
Hoa Kỳ, cần tiền bảo trợ cho các chương trình Hoa ngữ nên cũng không khó khăn
lắm trong việc chấp nhận sự thành lập Viện Khổng Tử.
Các chức năng mặt chìm của Viện Khổng Tử
- Thực hiện chủ trương tuyên truyền “sức mạnh mềm”: Theo
Giáo sư Joseph Nye Jr., sức mạnh mềm được định nghĩa như là khả năng đạt được mục
tiêu bằng ảnh hưởng, hợp tác với đối phương thay vì ép buộc đối phương phải
tuân hành. Người viết đã phân tích chi tiết trong bài Từ Hồ Cẩm Đào đến
Obama, bài học về chính sách Sức mạnh mềm (Soft power).
Joseph Nye Jr. tóm tắt quan điểm này trong tác phẩm Sức
mạnh Mềm: Phương tiện để Thành công trong Chính trị Thế giới (Soft Power: The
Means to Success in World Politics): “Một quốc gia có thể đạt được kết quả mong
muốn trong chính trị thế giới bởi vì các quốc gia khác khâm phục giá trị của
nó, tích cực noi gương các thành tựu nó đạt được, khát vọng để đạt đến mức độ
thịnh vượng và mở rộng của nó, muốn theo chân nó. Trong ý nghĩa đó, quan trọng
là đặt ra một nghị trình và thu hút các quốc gia khác trong chính trị thế giới,
và không chỉ buộc họ thay đổi bằng các đe dọa quân sự hay trừng phạt kinh tế.”
Cũng theo Joseph Nye Jr., sức mạnh mềm của một quốc gia đặt
trên ba nguồn: văn hóa, giá trị chính trị và chính sách đối ngoại. Áp dụng
chính sách sức mạnh mềm trong phạm vi thế giới đã trở thành mục tiêu hàng đầu
trong chính sách tuyên truyền quốc tế của Hồ Cẩm Đào và các lãnh đạo Trung Cộng
hiện nay.
Trung Cộng có hai đường lối tuyền truyền tương đối độc lập,
gồm tuyên truyền đối nội nhằm kiểm soát nhận thức người dân, và tuyên truyền
đối ngoại tập trung vào việc ảnh hưởng dư luận quốc tế một cách phù hợp với
chính sách đối ngoại của đảng CSTQ. Tạp chí Economist giải thích các
Viện Khổng Tử được sử dụng nhằm giành được sự đồng thuận của dư luận thế giới.
Mục đích cụ thể của đường lối tuyên truyền đối ngoại gồm (1)
trấn an dư luận thế giới về một Trung Cộng đe dọa, (2) bảo đảm nguồn nguyên vật
liệu cung ứng cho nền kinh tế, (3) xây dựng các liên minh quốc tế và làm yếu
vai trò của Đài Loan trong cộng đồng thế giới, và (4) phát huy một thế giới đa
phương và giới hạn sức mạnh của Mỹ.
Khi Hồ Cẩm Đào công bố chủ trương áp dụng “sức mạnh mềm”
trên thế giới đầu năm 2009, Lý Trường Xuân không giấu giếm khi cho rằng các
Viện Khổng Tử là “cửa ngõ quan trọng để làm sáng danh văn hóa Trung Quốc,
giúp mở rộng văn hóa Trung Quốc, đó là phần của chiến lược tuyên truyền quốc tế.”
Mặc dù luôn bào chữa là “khách quan”, “độc lập”, các
vấn đề nhạy cảm như biến cố Thiên An Môn, Pháp Luân Công, Tây Tạng v.v... đều
bị gạch bỏ khỏi các chương trình giảng dạy tại các Viện Khổng Tử, và các học
viên không được phép bàn đến các vấn đề này. Do đó, khác với nội dung do Joseph
Nye phác họa, chính sách của CSTQ thực chất là một chính sách tuyên truyền và
mua chuộc, tương tự như chính sách thực dân trước đây.
- Hang ổ tình báo: Trung Cộng hiện có 60 triệu Hoa Kiều sinh
sống gần như tại hầu hết quốc gia trên thế giới và việc sử dụng nguồn lực của
đạo quân thứ năm này để phục vụ một cách hữu hiệu đường lối đảng là một quan
tâm lớn của lãnh đạo Trung Cộng.
Tờ báo có uy tín của Mỹ Forbes, trong tháng 10-2014,
tố cáo một trong những trường đại học rất uy tín tại Hoa Kỳ, đại học Stanford,
đã hợp tác với Trung Cộng qua trung gian Viện Khổng Tử. Ngân sách của viện do
Trung Cộng tài trợ. Tác giả bài viết trên Forbes trích lời phát biểu của
Arthur Waldron khi nói rằng “Viện Khổng Tử có thể đóng vai trò then chốt
trong việc ảnh hưởng chính sách tình báo của Trung Cộng.”
Cũng trên Forbes, tác giả Eamonn Fingleton, chỉ trích
các trường đại học Mỹ bán rẻ lương tâm trí thức qua việc im lặng trước sự kiện
Thiên An Môn. Lý do, tiền của Bộ Giáo dục Trung Cộng đổ vào các đại học này một
cách ồ ạt qua cửa Viện Khổng Tử. Hiện nay có khoảng 220 ngàn sinh viên Hoa Kỳ
theo học các Viện Khổng Tử. Tuy nhiên, điều ngạc nhiên và nguy hiểm là các hợp
đồng giữa Bộ Giáo dục Trung Cộng và các đại học Hoa Kỳ đều phải được giữ kín.
Theo Fabrice de Pierrebourg, một cựu chuyên viên ngành tình
báo Pháp, nhiều “chuyên viên ngôn ngữ Trung Quốc” lại có lý lịch gốc an
ninh tình báo. Chức năng của những người này không phải là giáo dục mà là kiểm
soát sinh viên gốc Hoa sinh ra ở nước ngoài và đồng thời tuyển dụng tình báo để
làm việc cho Trung Cộng.
Phóng viên Omid Ghoreishi của báo The Epoch Times,
trong điều tra Bắc Kinh Sử Dụng Viện Khổng Tử cho mục đích Gián Điệp (Beijing
Uses Confucius Institutes for Espionage) đã trích dẫn lời của Michel
Juneau-Katsuya, cựu Trưởng Cơ quan An ninh Tình báo đặc trách Á Châu - Thái
Bình Dương của chính phủ Canada rằng với kinh nghiệm nhiều chục năm của ông
hoạt động trong khu vực, cho thấy Trung Cộng không ngừng nỗ lực để gây ảnh
hưởng đến các quốc gia khác.
Cũng theo lời ông Michel Juneau-Katsuya, đương kim chủ tịch
chấp hành công ty an ninh Northgate SSI và một trong những chuyên viên an ninh
được trích dẫn nhiều nhất tại Canada, Viện Khổng Tử là một đe dọa đối với chính
phủ và nhân dân Canada. Ông khẳng định : “Có những thông tin cho thấy
rõ ràng các cơ quan tình báo Tây phương đã xác định Viện Khổng Tử như hình thức
của cơ quan tình báo do Trung Cộng sử dụng và cũng do Trung Cộng tuyển dụng.”
Bài báo trên tờ The Epoch Times cũng nhắc lại lời
tuyên bố của Hồ Cẩm Đào như một bằng chứng cho thấy các Viện Khổng Tử thực chất
là hang ổ gián điệp. Họ Hồ phát biểu “Sau nhiều năm nỗ lực, chúng ta đã tìm
ra cách để trồng cấy và chuẩn bị những người ủng hộ đảng chúng ta.” Dĩ
nhiên các lãnh đạo Trung Cộng luôn bác bỏ những lời tố cáo của các chuyên viên
tình báo quốc tế uy tín như Michel Juneau-Katsuya.
Các lãnh đạo Trung Cộng hãnh diện khi nhắc đến Viện Khổng Tử
như một phần của “mặt trận đoàn kết” chống kẻ thù. Nhưng kẻ thù của
“mặt trận” này là ai? Không ai khác hơn là “năm nọc độc” gồm Đài
Loan, Tây Tạng ly khai, thiểu số Uighurs, Falun Gong, các nhà tranh đấu dân
chủ, và “thế lực thù địch Tây Phương” đứng đầu là Mỹ.
Một chế độ dựa trên lừa dối và khủng bố sớm muộn cũng sẽ sụp
đổ
Mặc dù phát triển kinh tế nhanh trong hai chục năm qua,
Trung Cộng đang đương đầu với những khó khăn khách quan về lâu dài không thể
vượt qua bao gồm yếu tố dân số thặng dư và mất cân đối, y tế công cộng thiếu
hụt trầm trọng, môi sinh độc hại. Nhưng quan trọng nhất vẫn là cơ chế chính trị
độc tài toàn trị, bóp nghẹt hầu hết các quyền căn bản của con người ; và
tham nhũng đã trở thành một đặc tính trong mọi ngành, mọi cấp từ trung ương đến
địa phương.
Lãnh đạo CSTQ đã và đang làm mọi cách để tồn tại bất chấp dư
luận và thể diện của một đất nước có nhiều ngàn năm văn hóa.
Sự lừa dối bỉ ổi thể hiện khi Ủy ban Thế vận Quốc tế đến
kiểm nghiệm điều kiện môi sinh tại Bắc Kinh vào năm 2001 trước khi chấp thuận
cho Trung Cộng làm quốc gia tổ chức.
Ngày trước đó, lãnh đạo Trung Cộng đã ra lịnh xịt nước xanh
lên hai hàng cây dọc đường phố có đoàn xe của Ủy ban Thế vận chạy qua để đánh
lừa họ rằng Bắc Kinh là thành phố cây xanh. Hành động này giống hệt chuyện xảy
ra hơn nửa thế kỷ trước, khi các lãnh đạo CS tỉnh Hồ Bắc cho dời các ruộng lúa
ra sát đường nơi có xe lửa của Mao chạy qua, để gây ấn tượng cho Mao rằng mùa
màng dư dả.
Bản chất lừa dối của chế độ CS không thay đổi, và một chế độ
dựa trên lừa dối và khủng bố để tồn tại, chế độ đó sớm hay muộn rồi sẽ sụp đổ.
Tham khảo:
– Meisner, M. (1977). Mao’s China: A
history of the People‘s Republic. The Free Press.
– Terrill, R. (2004, August 4) The
New Chinese Empire: And what it means for the United States. Basic Books.
– Charter for African Cultural
Renaissance (2006, January 24). UNESCO. http://www.unesco.org/new/fileadmin/MULTIMEDIA/FIELD/Dakar/pdf/CharterAfricanCulturalRenaissance.PDF
– Chen Zhili http://en.wikipedia.org/wiki/Chen_Zhili
– Confucius Institute (http://en.wikipedia.org/wiki/Confucius_Institute)
– Zhang, T., Schwartz, B. (1997). Confucius and the Cultural Revolution: A Study in Collective
Memory. International Journal of Politics, Culture and Society,
11(2).
– Propaganda in the People's Republic of
China, https://en.wikipedia.org/wiki/Propaganda_in_the_People%27s_Republic_of_China
– Fingleton, E. (2014, June 1). Follow The (Chinese) Money:
The Tiananmen Anniversary And A Scandalous Silence On U.S. Campuses. Forbes.
– Ghoreishi, O. (2014, October 14). Beijing Uses Confucius Institutes for
Espionage. Epoch Times.
Nye, J. (2006, October 27). Soft Power, Hard Power and Leadership.
Harvard University.
FB TRẦN TRUNG ĐẠO 15.12.2017
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.