Một tài xế không nhận biên lai của BOT Cai Lậy vì số tiền bị bôi xóa. |
Chuyện đó làm ông buồn như vết
sẹo. Khi kể lại, tôi nhìn thấy trong mắt ông một sự thất vọng đã rưng rưng:
- Thầy còn nhớ, hồi nhỏ thầy đi
chợ cho má. Má bảo mua hai quả cà chua, mà có ba quả dính trên một cành đó, bà
bán hàng dúi vào tay thầy luôn, bảo mang về cho má nấu. Cái gì đã làm những
người nông dân lương thiện đó muốn lừa một cô đi mua hàng? Cái gì đã làm người
quê cực khổ chất phác biết chỉnh cái cân để qua mặt một người cũng chẳng giàu
có gì hơn mình hả con?
Vết chém của ông chủ doanh nghiệp
xe cẩu Tú Anh ở Cần Thơ vào một tài xế trong vụ xung đột ở BOT Cai Lậy dường
như đã trả lời câu hỏi đó của thầy tôi. Những cuộc cự cãi không ngớt. Những nỗ
lực gần như hóa thành cuộc giận dữ trong tiếng cười mỉm đầy thất vọng. Một chị
nữ tài xế bình thản trả tiền 500đ, đếm từng tờ. Một anh tài xế mở cửa lau kiếng
xe. Một gia đình đi đám cưới [ngày vui nhất của một cặp đôi] giận dữ vì phí
trạm. Con đường xinh đẹp của miền Tây, nơi tôi đã lái xe máy suốt sáu năm đi
viết ở nơi này, chưa bao giờ gặp một xô xát hay bầy hầy, đã hóa thành một cuộc
công thành chiến hài hước và đầy giận dữ.
Những tài xế có bận không? - Họ có
cả gia đình sau lưng để nuôi sống. Tôi đã gặp những tài xế với nỗi lo duy nhất
là kiếm đủ tiền cho con cái đi học.
Những người khá giả như chị gái
trả tiền lẻ có bận không? - Tôi tin là chị có cuộc sống riêng cần phải chăm
sóc.
Những người như ông Lê Tấn Tú thì
sao? - Ông có một doanh nghiệp xe cẩu làm ăn ở Cần Thơ - và đơn giản là một hợp
đồng đến khiến ông đi cẩu xe của những người đang tranh biện về cái trạm thu
phí nằm ở vị trí được ông thứ trưởng GTVT Nguyễn Nhật cho là: “về thủ tục đầu tư không sai quy định của
pháp luật”.
Hóa ra mọi thứ đều đúng. Và cuối
cùng ta thấy một con dao giơ lên chém người, hai “kẻ lạ mặt” uy hiếp tài xế, và những lời qua tiếng lại không khoan
nhượng suốt nhiều ngày đêm.
Miền Tây của tôi là một nơi đặc
biệt. Một vùng đất mà người ta thương một người khổ chẳng cần lý do, nói một
lời nhẹ vì sợ làm thương tổn người khác. Ở đây, tôi nhìn thấy những đứa trẻ mồ
côi trong nhà rách bơ vơ nhưng chưa bị bỏ đói bao giờ - vì bữa nào cũng có một
hàng xóm cho ăn. Tôi gặp những người đàn ông lấy nửa công lao động mỗi ngày để
giúp người bệnh tâm thần tắm rửa, vì bệnh nhân đánh cả cha mẹ họ. Tôi gặp những
người già khổ nhọc vì mất con, không con, nhưng luôn có con trẻ xóm làng đỡ đần
việc nặng.
Và cũng ở đây, thầy giáo của tôi
hồ nghi về sự lương thiện của con người đã mòn đi như nước sông Hậu cắn sạch cù
lao. Thầy tôi lùi lại vì nghe phải những trận thanh niên trong xóm nhỏ của thầy
chém nhau chỉ vì một đồng tiền nợ đề ác độc. Và tôi, cố gắng hiểu cái gì đã
tước bỏ lòng thiện lương cuối cùng của những con người từ thuở lâu lắm, từng sợ
phải nặng lời với một kẻ khác mình.
Tôi không cố gắng lý giải nó bằng
đô thị hóa. Chúng ta thật dễ mồm khi đổ tội cho đô thị (hay bởi vì nó không có
mặt mũi gì để cãi lại). Chúng ta thật dễ dàng gắp lửa bất lương để bỏ vào tay
những con người đã từng thuần hậu thành thật.
Tôi chỉ cố gắng hiểu khi nhìn thấy
những đứa trẻ lớn lên rách áo vá vai vì cha mẹ bỏ xứ đi làm công nhân xa tít mù
tận.
Tôi cố gắng hiểu khi nhìn trên
Google Maps xong nhìn xuống sông Hậu, tôi thấy bao nhiêu cù lao xanh tươi biến
mất khỏi bờ cõi - và lạy trời - những con người thiện lương đó đã trôi theo
sông dữ rồi chăng?
Tôi cố hiểu - khi những cơ chế
trấn lột được nhân danh “không sai quy
định của pháp luật” được lên ngôi - nó đẩy con người vào mạt sát, hằn học,
va chạm và lừa bịp lẫn nhau.
Nó làm tôi hiểu câu hỏi của thầy: “Cái gì đã làm người nông dân lương thiện đó
muốn lừa đảo?”
Vì họ không có lựa chọn nào khác,
phải không thầy? - Khi sự lương thiện chỉ còn trong truyền thuyết…
FB PHẠM LAN PHƯƠNG 03.12.2017
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.