Anh Mạnh sẽ không kịp nghĩ xem với lực rơi của em bé từ tầng 13, anh có đỡ nổi không. Nhưng anh chắc chắn thấy mình phải làm vậy.
Anh Mạnh sẽ không kịp nghĩ nếu anh hoa mắt, nếu không đón được chính xác điểm rơi thì có cứu được em bé không. Nhưng anh chắc chắn thấy mình phải làm vậy.
Anh Mạnh sẽ không nghĩ ngày mai ai đó trên mạng ngồi phân tích để bình xét xem anh có bao nhiêu phần trăm công trạng. Anh nhìn bé gái cheo leo trên lan can với tâm hồn một người cha, một con người. Và anh thấy mình phải làm vậy.
Những khen ngợi hay ai đó gọi anh là người hùng. Cũng không có gì sai. Có thể vì cảm xúc của mỗi người khen ngợi ấy, thấy anh xứng đáng được như vậy. Tôn vinh một điều đẹp đẽ, tức là bản thân người tôn vinh muốn hướng đến những giá trị như vậy. Điều đó là đáng quý !
Nhưng với những phân tích tỏ ra thông thái kiểu đánh giá công trạng anh Mạnh, thì không nên. Bộ trên đời này cái gì cũng phải nhìn bằng tư duy chia chác hay sao?
Nếu có rủi ro do lực đập quá lớn mà hai chú cháu ấy đều lộn nhào từ mái tôn xuống, ai sẽ chia mất mát thiệt thòi với Mạnh?
Với cái đẹp, những đánh giá phân tích hay bình phẩm này nọ, đôi khi không làm chúng ta trở nên thông thái hơn, mà khiến chúng ta thành vô ơn !
Với cái đẹp, cần một cái nghiêng mình !
NGUYỄNĐỨC HIỂN 02.03.2021 (Tựa bài do Thụy My đặt)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.