lundi 15 mars 2021

Văn Công Hùng - Thẳng đứng


1. Báo Tuổi Trẻ hôm nay có bài rất hay: Đi tìm chân dung thứ 64 trên bức tường Gạc Ma. Hết sức xúc động. Và mới thấy cay đắng, chỉ một tấm ảnh mà phải bao nhiêu năm mới tìm ra. Nhưng rồi, cũng đã tìm ra, ơn giời. Chúng ta còn nợ lịch sử, nợ nhân dân... rất nhiều.

2. Vụ ông Võ Hoàng Yên giờ thì chắc chắn là tay này lừa rồi. Lừa tổng thể toàn diện he he. Ngoài dân bị lừa, vợ chồng Dũng lò vôi bị lừa (nhà cháu vẫn nghĩ ông bà này cũng phải chịu trách nhiệm), thì tới cả một ủy ban huyện cũng bị lừa, mời tổ sư lừa này về chữa bệnh miễn phí cho nhân dân trong huyện.Trong vụ này, nhà cháu lại... bênh huyện. Họ có tâm với dân, có điều, tâm bị đặt nhầm chỗ. Vấn đề là, bao nhiêu năm ông tổ lừa này rầm rộ thế, được lăng xê ghê thế, nên huyện bị lừa cũng có thể thể tất, phỏng ạ?

3. Trở lại ngày này năm 1988, vụ Gạc Ma. Một thời gian dài chúng ta phải im lặng, thậm chí ai nhắc tới là phải mang họa, và có người đã mang họa. Năm 2013 nhà cháu làm bài thơ "Thẳng đứng" mà cũng vừa đăng vừa... hồi hộp, thì thà thì thụt.

Ơn giời thì, cuối cùng thì, mấy năm nay chúng ta đã được tự do nhắc tới ngày này, nhắc một cách dõng dạc đàng hoàng chứ không rón rén tàu lạ nước lạ nữa. Lịch sử là thế, nó sẽ phải là sự thật, đời này chưa được, thì đời sau, đời sau nữa, không thể lấp liếm, không thể đổi trắng thay đen.

Nhà cháu đăng lại bài thơ "Thẳng đứng" ạ, có chi mô nơ?

THẲNG ĐỨNG

một cú Gạc Ma sáu tư mạng người thẳng băng đáy biển
đến giờ những luênh loang xanh phẳng  lặng nếu không người nhắc lại thì ai biết những oan hồn đang lang thang nơi đâu
những vòng hoa có thể dịu đi cơn mắt chiều tưởng chừng yên tĩnh
quê nhà xanh dâu
quê nhà mẹ đợi
nỗi đợi chờ phi thời gian

thẳng đứng
cú rướn mình phi  cơ rời mặt đất
những cánh rừng từng xanh
những dòng sông từng chảy
những tệp tiền bỏng rẫy nụ cười
những cái xoa tay hể hả
lênh đênh

thẳng đứng
cái vỡ òa nước mắt
Trường Sa ngày tôi thả hoa vào buốt nhói
có những chân trời mộng du
có những cơn mây tã tướp
và linh hồn cô độc
thăm thẳm nhường kia mù mịt nhường kia

không bao giờ bị lãng quên
dẫu có thể những sự thật không được phơi dưới mặt trời
sáu tư con người
hoà trong nước biển
vẫn điểm danh hàng ngày

những cái tên kiêu hãnh
của cha của mẹ
của đất của trời
và rưng rưng trong những trái tim
vẫn yêu tổ quốc này từng bờ tre gốc rạ
dẫu thua thiệt đủ bề

trong tim em vẫn còn anh
cái hôn ban mai dài dại xanh nồng mùi lúa
anh biết thế
giá ngày ấy hôn lâu thêm tí nữa
có khi đỡ lạnh hơn…

thẳng đứng
Gạc Ma hôm nay nước lặng
máu bây giờ vẫn chảy tuổi hai mươi…

Trên máy bay Sài Gòn - Pleiku 15/5/2013 

VĂNCÔNG HÙNG

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.