Vào ngày này của
45 năm về trước, Trung Quốc đưa quân đánh chiếm phần còn lại của quần đảo Hoàng
Sa, do Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa quản lý hợp pháp, trước sự làm ngơ của Hoa
Kỳ. Miền Bắc giữ im lặng, vì há miệng mắc quai.
Trong thời kỳ
căng thẳng sau chiến tranh biên giới đẫm máu 1979, sự kiện Hoàng Sa được đưa
vào sách trắng của Bộ Ngoại giao, tố cáo việc Trung Quốc lợi dụng Việt Nam đang
có chiến tranh, đánh chiếm Hoàng Sa như một bước đệm trong âm mưu thôn tính và
nô dịch toàn cõi Đông Dương.
Sau khi Việt Nam
và Trung Quốc bình thường hóa quan hệ, danh từ Hoàng Sa hoàn toàn biến mất trên
báo chí chính thống của Việt Nam. Cho đến trước khi vấn đề Hoàng Sa được rụt rè
đưa trở lại, hầu như người dân Việt Nam không hay biết gì mấy về phần lãnh thổ
này.
Thông tin về
Hoàng Sa bị kiểm soát chặt chẽ đến mức ông Hữu Thọ, khi làm tổng biên tập báo
Nhân Dân, trong một bài in trên báo, sơ suất để lọt hai chữ Hoàng Sa, liền bị
ông Đỗ Mười gọi lên quạt cho một trận. Nguyên văn lời kể của ông Hữu Thọ tại Trường
Viết văn Nguyễn Du: “Cụ Mười đọc báo, gầm
lên bảo: Thằng Thọ làm hỏng hết đại sự rồi! Rồi cụ lôi cổ tôi lên quạt cho một
trận”.
Chính thể này đã
mắc sai lầm quá lâu trong việc tuyên truyền cho người dân về phần lãnh thổ có
tên là Hoàng Sa. Trong khi Trung Quốc thì tận dụng mọi cơ hội để nhét vào đầu
hơn một tỉ dân của họ về cái gọi là “chuỗi
ngọc trai của đất mẹ Trung Hoa vĩ đại”, bao gồm Hoàng Sa và Trường Sa của
Việt Nam.
Một học sinh cấp
ba của Trung Quốc cũng sẵn sàng bảo Việt Nam và một số nước đang ngày đêm hút
trộm dầu của Trung Quốc! Vì họ được học như vậy, rằng thế hệ trẻ Trung Quốc có
nghĩa vụ phải thu hồi các lãnh thổ ấy về cho đất mẹ Trung Hoa! Thậm chí họ đã
đặt hẳn cả thời hạn, nghe nói là nhiệm vụ đó phải hoàn tất trước năm 2049?
Không thể phủ
nhận việc công khai tuyên truyền về biển đảo của Việt Nam đã có nhiều tiến bộ,
đã thấy chút dấu hiệu của “bản lĩnh dân tộc”. Nhưng mọi việc vẫn cứ như gà mắc
tóc, ấm ớ và không rõ ràng. Những phản ứng yếu ớt, đơn điệu, nhàm chán của phát
ngôn viên Bộ Ngoại giao trong mấy chục năm qua mỗi khi nhắc đến chủ quyền lãnh
thổ trước một gây hấn nào đó của Trung Quốc ngoài Biển Đông, là một bằng chứng.
Tôi không thấy tí
gì gọi là sự khôn ngoan chính trị trong những phát ngôn ấy, trái lại, nó chỉ
chứng tỏ một sự bạc nhược là có thật. Nguy hại hơn, những tuyên bố kiểu như vậy
khiến dư luận mất dần sự chú ý về một vấn đề rõ ràng là vô cùng lớn, mà họ
không thể đứng ngoài cuộc. Người dân có quyền nghĩ, có vẻ như Nhà nước đã buông
xuôi, nói thì cứ nói, đòi thì cứ đòi, khẳng định thì cứ khẳng định, nhưng thực
chất là đã chấp nhận an bài ?
Rất may cho dân
tộc này là vào lúc nước sôi lửa bỏng, đã kịp có một phong trào dân sự rộng lớn,
được hình thành và kết nối thông qua mạng xã hội. Hoàng Sa trở lại mạnh mẽ, làm
nhức nhối tâm thức cộng đồng, là nhờ ở phong trào này. Mạng xã hội cần phải
tiếp tục nói không mệt mỏi cho người dân rằng Hoàng Sa là phần lãnh thổ thiêng
liêng, không thể thương lượng, hiện vẫn còn bị ngoại bang tàn bạo chiếm đóng.
Cần phải cho các thế hệ người Việt ghi nhớ điều này, một cách rõ ràng và chính
xác về bản chất.
Chỉ trên cái nền
tảng sự thật ấy của hiện tình đất nước, mới có thể đề ra được các sách lược
thông minh và đúng hướng trong việc gắn kết chặt chẽ với ai thì có lợi cho việc
bảo vệ lãnh thổ. Nếu chúng ta, vì kém cỏi đành thoái thác nhiệm vụ to lớn ấy
cho thế hệ tương lai, thì đừng tiếp tục bịt tai, bịt mắt, bịt miệng họ?
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.