Những người lính Quân đoàn 4 của VN tiến vào Thủ đô Phnom Penh của Campuchia ngày 7-1-1979 |
(Để tưởng niệm những người lính Việt bỏ
mình trong cuộc chiến với Khmer Đỏ)
1- Sáng ngày 17-11-1977, hơn 150 thanh
niên tuấn tú của Phan Thiết bị gậy đầy đủ tập trung tại sân vận động, chờ xe
đến đón đưa đi quân trường An Sơn (Bình Định). Mẹ tôi ngồi trước mặt tôi, bên
phía bãi cỏ dành cho thân nhân những người ”lên đường làm nghĩa vụ quân sự”,
khuôn mặt đẫm nước mắt.
Tôi là con trai út trong một gia đình
bảy anh chị em, nên được mẹ thương yêu nhất nhà cũng là điều dễ hiểu. Khi cuộc
chiến Việt- Mỹ kết thúc, trong gia đình tôi, có hai ông anh bị xếp diện “Ngụy”,
một bà chị cả là đảng viên đảng Cộng sản Việt Nam. Trong gia đình “hai chiến tuyến
“ này, mỗi người trong số ba anh chị tôi vừa kết thúc bổn phận chính trị đã
chọn lựa của họ. Giờ đến lượt bổn phận của tôi, nhưng không phải là tự nguyện.
Tôi cùng nhiều bạn bè khác bị đẩy lên đường chiến chinh khi “tiếng súng đã
vang trên bầu trời biên giới”!
Đặng Văn Đ. học cùng liên lớp với tôi ở
trung học Phan Bội Châu, thay mặt đoàn thanh niên Cộng sản Phan Thiết, đọc diễn
văn, cũng chính là điếu văn (mà sau này bọn tôi mới biết) trong buổi lễ đưa
tiễn. Năm năm sau, hơn 150 thằng thanh niên ngồi đấy, chỉ còn 50 thằng sống sót
trở về, tương đương 2/3 quân số thiệt mạng. Còn Đ., cậu ấy ở lại quê nhà để
theo con đường cán bộ, sau này leo lên chức chủ tịch ủy ban, rồi phó bí thư
kiêm chủ tịch HĐND thành phố Phan Thiết - những chức vụ cậu trải qua trước lúc
về hưu mà không tốn một giọt máu nào. Trong khi đó, có nhiều đứa trong chúng
tôi, kể từ cái ngày nghe cậu ấy đọc diễn-điếu-văn tại sân vận động thì mãi mãi
xanh cỏ ở tuổi 20 mà chưa biết đến mùi vị đàn bà.
2- Khi xách súng lên biên giới, chúng
tôi chưa biết khái niệm hằn thù đối với những kẻ mang danh Khmer Đỏ ở bên kia
chiến tuyến. Quân đội cộng sản miền Bắc từng chung lưng đấu cật với chúng một thời
gian dài trong cuộc chiến chống Mỹ, chỉ tỉnh ngộ về tình đồng chí quốc tế khi
mục kích 5.000 thường dân của mình bị chúng thảm sát trên dãi biên giới Tây
Nam. Chúng chỉ trở thành kẻ thù của chúng tôi khi chúng tôi nhìn thấy đạn của
chúng găm trên thân thể của đồng đội mình. Máu đòi nợ máu.
Chỉ cần có thế, chiến tranh đến với
những thằng trẻ tuổi vừa rời khỏi ghế nhà trường cực kỳ đơn giản. Giữa chiến
trận, mùi thuốc súng quyện với mùi máu, nỗi sợ hãi cái chết biến mất, chúng tôi
và Khmer Đỏ chỉ còn một mục đích duy nhất là tìm cách giết chóc nhau thật nhiều
để trả thù. Với người lính, chiến tranh đơn giản hơn những thứ nằm trong đầu
những kẻ làm chính trị.
3- Trong những ngày đóng quân trên cao
điểm 100 án ngữ quốc lộ 19, cách đồn biên giới số 23 của Việt Nam khoảng 18 cây
số, trước thời điểm tổng tấn công - ngày N+ tháng 12/1978, chúng tôi từng chứng
kiến cả trung đoàn quân ta bị Khmer Đỏ xóa cả phiên hiệu.
Máu lính Việt đã đổ hơi bị nhiều cho
cuộc chiến tranh này. Để tiến quân vào được thủ đô Phnom Penh của Camphuchia
ngày 7-1-1979 sau vài năm chiến tranh ngắn ngủi, 12.000 binh sĩ Việt Nam đã ngã
xuống ( số liệu của bộ Quốc phòng, dù tôi cho là nhiều hơn) - chưa kể thiệt hại
nhân mạng « xem xem » tiếp tục 10 năm sau đó, cho tới lúc rút quân (1989).
Ai đã gây ra cuộc chiến mà thế hệ chúng
tôi buộc phải tham gia này? Không phải Campuchia, không phải Việt Nam, mà chính
là Trung Quốc - tay đạo diễn châu Á tài ba mưu mô xảo quyệt, đã dàn dựng các
kịch bản chiến tranh để buộc các quốc gia ngây thơ như Việt Nam, Triều Tiên và
Campuchia phải tham gia trong thế kỷ 20.
Những người lãnh đạo Việt Nam lúc ấy khó
tưởng tượng ra kịch bản, quân đội một quốc gia nhỏ bé hơn mình, là học trò của
mình về kỹ thuật chiến tranh du kích lại dám xâm lược mình! Khi biết ra đó là
âm mưu của Trung quốc thì 10 sư đoàn Khmer Đỏ đã tràn qua biên giới. Ngón nghề
“ thổi lỗ tai cho mày sướng” để gài bẫy máu xương các quốc gia nhỏ bé hơn mình,
không ai hơn được Trung Quốc!
4- Trong cuộc chiến Việt-Pháp, ai được
lợi? Trung Quốc. Với dãi biên giới phía Nam sạch bóng bọn Tây mũi lõ nhờ máu
của Việt Nam, Trung Quốc đã chỉ bàn tay nhớp nhúa của mình vào hiệp ước Genève
để định đoạt số phận Việt Nam, biến quốc gia này thành vùng đệm an toàn trước
sức mạnh của Mỹ.
Trong cuộc chiến Việt-Mỹ, ai được lợi?
Lại là Trung Quốc, với chiến lợi phẩm là quần đảo Hoàng Sa và lời hứa tạo điều
kiện làm giàu từ phía Mỹ.
Trong cuộc chiến Việt- Miên, ai được
lợi? Vẫn là Trung Quốc với một số đất đai chiếm được của Việt Nam tại biên giới
cùng chân đứng tại Trường Sa, khi thong dong mang đại quân tràn qua mà ko gặp
sự chống cự nào, vì các quân đoàn chủ lực thiện chiến nhất của Việt Nam đang
mắc kẹt tại Campuchia trong cuộc chiến sa lầy với Khmer Đỏ.
Dường như các thế hệ lãnh đạo Việt Nam
chưa rút ra được kinh nghiệm nào về sự thâm hiểm của người Tàu. Chúng ta ảnh
hưởng họ rất nhiều, từ văn hóa, ngôn ngữ đến phong tục, vậy mà người học trò
Việt Nam chả học được từ người thầy vĩ đại và man trá của mình một chút võ công
bí truyền nào, để rồi sau ba cuộc chiến tranh, lại tiếp tục bị dẫn dắt sau khi
Đông Âu sụp đổ!
5- Trong cuộc chiến mà chúng tôi” vinh
dự” tham gia, Việt Nam đã sử dụng 3 quân khu để bao vây Campuchia. Quân khu 5
theo trục quốc lộ 19 đặt gọng kìm từ cao nguyên xuống. Quân khu 7 đảm nhiệm mặt
trận miền Đông và Quân khu 9 nhận phần mặt trận miền Tây. Đó là chưa kể các
quân đoàn chủ lực thiện chiến được tôi luyện từ cuộc chiến tranh chống Mỹ như Quân
đoàn 3 và 4…
Sức vóc Campuchia được bao nhiêu để trụ
nhiều năm dài trước sức mạnh của đội quân số một Đông Nam Á, nếu không có thầy
dùi Trung Cộng đứng sau lưng? Khmer Đỏ từng có niềm tin ngây thơ rằng, sẽ có
lúc Trung Quốc đổ quân qua để cứu mình, giống như niềm tin ngây thơ của Việt
Nam vào hiệp định tương trợ chiến tranh Việt- Xô trong cuộc đối đầu với Trung Quốc
vậy!
Khi chúng tôi lên biên giới, tại chiến
trường mà Quân khu 5 đảm nhiệm, mỗi thằng lính được phát một tờ giấy, trong đó
chỉ dẫn ít câu tiếng Miên thông dụng như Lớt-đay-lơn ( giơ tay lên) kèm theo 10
điều cấm mà lính Việt không được làm trên đất Miên như, chỉ được sử dụng nước
và củi, còn lại cấm tất tần tật, dù chỉ là thịt một con bò rừng mà quân ta có
thể bắn để cải thiện bữa ăn. Ấy vậy mà, trong năm 1979, một chiến binh quê Tuy
Hòa ở mặt trận của chúng tôi, sau hai năm nằm rừng không biết mùi đàn bà là cái
gì, đã cưỡng bức một cô gái Khmer. Kết cục là cậu bị quân ta xử bắn. Ước muốn
cuối cùng của tử tù này là được…mang xác về chôn ở Việt Nam.
Tại Đức Cơ, một huyện của tỉnh Gia Lai
giáp giới với cao nguyên Ratanakiri của Campuchia, xéo xéo chân núi Phượng
Hoàng, gần nơi đặt bản doanh của Bộ chỉ huy tiền phương Quân khu 5, có một
nghĩa trang dã chiến của lính tử trận từ Campuchia mang về.
Tôi đã ứa nước mắt khi có dịp đi giữa
những hàng mộ ngày ấy để tìm tên các liệt sĩ quê Phan Thiết đã cùng tôi lên
đường cùng đợt tuyển quân, nhưng hoài công, vì đầu mỗi ngôi mộ chỉ cắm cây cọc
gỗ ghi một con số câm lặng vô hồn. Năm 1995, tôi đã tìm về thăm lại nghĩa trang
này nhưng nó đã bị dọn sạch không còn vết tích gì, ngoài cánh rừng cao su tươi
tốt.
Cây cối mọc trên xác những người lính mà sao không tươi tốt được?
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.