Đặc khu là khu
vực đặc biệt. Những ai từng quan tâm phim Hongkong thập niên 90 sẽ thấy cách
hành xử giữa chính quyền với người dân, và giữa người dân với nhau khá đặc
biệt.
"Nói gì phải có chứng cứ đó nha. Nếu không là
tôi kiện anh/chị/ông/ bà tội vu khống đó!" Câu thoại Việt ngữ giọng nhừa nhựa này xuất hiện
trong rất nhiều bộ phim. Người dân có thể nói với nhau như vậy và nói với đại
diện chính quyền như vậy.
Hongkong là đặc
khu từ tô giới mà Từ Hi Thái Hậu nhà Thanh đã cắt đất cho nước Anh để đổi lấy
hòa bình vào 1898 và "đế quốc" Anh trả lại vào 1997. Vấn đề là cách
hành xử Ăng-lê ngấm sâu, nên người Hongkong đòi hỏi quyền tự trị và các nhân
quyền khác mà chính quyền Trung Quốc muốn áp đặt. Hoàng Chi Phong (Joshua Wong)
và phong trào "dù vàng" là
điển hình cho khao khát tự do của Hongkong.
Có một đặc khu
khác, ngay trong lòng Trung Hoa đại lục: Thâm Quyến. Đặc khu này hình thành từ
câu nói của Đặng Tiểu Bình "Đừng
tranh luận nữa. Hãy làm đi!". Và có người đem dẫn chứng về số tiền 400
tỉ đô GDP mà đặc khu này mang lại để dẫn chứng về việc nên làm đặc khu. (Đây
chỉ là góc nhìn cơ học không thuyết phục. Tôi sẽ viết về sự khác biệt các đặc
khu trong bài khác.)
Tại Việt Nam, đặc
khu kinh tế Vũng Tàu - Côn Đảo ra đời năm 1979 và giải thể năm 1991 cho thấy
Việt Nam chưa đủ cơ sở để vận hành đặc khu. Chủ trương xây dựng đặc khu kinh tế
vẫn được đưa vào Hiến pháp năm 1992 nhưng đến 26 năm sau mới được ồn ào trở lại
với việc nên làm ba đặc khu Phú Quốc, Bắc Vân Phong, Vân Đồn bằng cách giao đất
99 năm hay không?
99 năm là gần 10%
của thời gian "nghìn năm Bắc
Thuộc". 99 năm cũng là lời đề nghị sở hữu đất nếu đầu tư vào đặc khu
của Trung Quốc. Nghĩa là dòng tiền chủ đạo sẽ là nhân dân tệ. Đã có cảnh báo về
"đặc quyền, đặc lợi" ở các
đặc khu. Đã có phân tích về việc ưu đãi làm casino ở đặc khu là không đáng.
Cũng có luôn nỗi lo "nhượng
địa" (bao gồm địa kinh tế lẫn địa chính trị) nếu làm đặc khu v.v…
Tôi là một phó
thường dân ham đi đây đó, và thấy rằng với nội lực Việt Nam thì chỉ cần nhà nước
giảm tối đa sự can thiệp vào doanh nghiệp Việt, thúc đẩy sản xuất kinh doanh và
tạo điều kiện cho nhân tài thực sự phát triển thì không cần phải có đặc khu nào
cả.
Vì so với cái
được về tiền sử dụng đất và thuế đặc khu thì cái mất nếu đặc khu trở thành một "tô giới mang màu sắc Trung Quốc"
sẽ nguy hại hơn nhiều. Nếu nhìn từ Formosa, đến cả ông Giám đốc Sở Tài nguyên Môi
trường muốn vào kiểm tra phải thông báo, thì nguy cơ người Việt không được tự
do ở đặc khu Việt nam.là có thật. Dòng người di cư (từ Trung Quốc) và hệ lụy
"gieo giống" với hậu quả là các đứa trẻ hai quốc tịch Việt- Trung
cũng là thứ cần cảnh báo v.v...
Nhìn Hoàng Sa
1974, Gạc Ma 1988, biên giới 1979 và nhìn Biển Đông nhiều năm nay mà không thấy
dã tâm của "bạn vàng" thì
hết sức khó hiểu. Ngư dân bị đưa khỏi bờ biển bởi du lịch và công nghiệp nặng
có "dòng tiền Trung Quốc"
đầu tư chủ đạo để gom đất chưa đủ nỗi lo hay sao, mà còn giao thêm trọng địa
cho kẻ chỉ muốn thôn tính mình?
Đặc khu có màu gì
khi giao 99 năm thì cứ nhìn 20 năm (1407-1427), từ lúc kết thúc nhà Hậu Trần
(và nhà Hồ ngắn ngủi) đến khi khởi nghĩa Lam Sơn của nhà Hậu Lê. Hai mươi năm
ấy là đỉnh cao của tủi nhục và đớn đau của Việt Nam dưới ách thống trị nhà
Minh. Mọi quyền cơ bản của người dân đều bị tước đoạt không thương tiếc. Muốn
có một ví dụ gần hơn, hãy tìm hiểu cách Chính quyền Trung Quốc ứng xử với Tây
Tạng.
Đặc khu thành
công mang màu sắc Việt Nam đến giờ vẫn chưa phải là suy nghĩ của các lãnh đạo?
Hay màu đỏ của nhân dân tệ mới ánh lên "tin
ở hoa hồng"? Tôi không biết đặc khu có màu gì, nhưng với kinh nghiệm
của hơn nghìn năm Bắc thuộc và nghìn năm chống xâm lăng, mới thấy chỉ có màu
máu đỏ mới rửa được căm hờn mất nước.
Lịch sử. Luôn có
những chương nói về lòng ái quốc. Nhưng có những trang sử cũng chỉ dành riêng
để nhắc tên bọn bán nước, kể cả bán nước bằng nút bấm biểu quyết. Và lịch sử
của mai sau luôn bắt đầu từ hôm nay...
FB MAI QUỐC ẤN
31.05.2018
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.