Một thủy quân lục chiến Mỹ ở văn phòng tùy viên quân sự trong chiến dịch Frequent Wind. |
8 giờ 15,
giờ Saigon. Ông Martin tập hợp các cộng sự
viên chủ chốt, trong đó có Wolfgang Lehmann, Thomas Polgar, Alan Carter và đại
tá George Jacobson, một trợ lý của đại sứ. Polgar có lẽ nghĩ rằng tất cả chưa
phải là chấm hết về mặt chính trị. Ông nói với Snepp rằng việc dội bom phi
trường là một “dấu hiệu quan trọng”, mang tính tích cực. Một số viên chức CIA
cũng như Snepp đều nghĩ, trời ạ, “một dấu hiệu quan trọng như thế cũng có nghĩa
như một viên đạn bắn vào đầu”.
Người ta xem
xét chủ yếu là tình hình quân sự. Hôm qua, họ định di tản khoảng mười ngàn
người trong hôm nay, với trên 50 chuyến C-130. Làm thế nào tiến hành được ?
Pháo binh Bắc Việt đã bắn vào sân bay ít hơn, nên có thể tái lập các chuyến
bay. Các viên chức Mỹ phát hiện có những chuyến phà gắn máy thả neo ở Cảng
Saigon, nhất là tại Tân Cảng. Từ Tân Sơn Nhứt, tướng Homer Smith cho biết nay
thì các đường băng không còn sử dụng được cho các máy bay cánh quạt hay phản
lực. Ông tung vào Saigon các đoàn xe buýt và
phi đội trực thăng để đưa đến phi trường những người Mỹ và người Việt tập hợp
tại nhiều điểm.
Martin không
chấp nhận những giải thích từ tùy viên quân sự của ông. Các quân nhân chuyên
nghiệp này luôn bi quan. Dù sao đi nữa, đây đâu phải là lần đầu phải hạ cánh
hay cất cánh dưới những lằn đạn moọc-chê hay đại bác. Đại sứ quyết định đi kiểm
tra lại phi đạo. Ông đòi CIA
cung cấp một máy bay trực thăng, nhưng không có chiếc nào sẵn sàng cả.
Vào giờ này,
tất cả các phi cơ của Air America
đang bận vận chuyển các nhân viên CIA từ Cần Thơ ra các chiến hạm ở ngoài khơi.
Tại Tân Sơn Nhứt, các phi cơ trực thăng không tham gia cuộc di tản trong thành
phố đã bị trúng đạn của quân Bắc Việt. Polgar thú nhận:
- Chúng ta hiện không có chiếc máy
bay nào, thưa ông đại sứ.
Ông Martin
ném vào ông ta một cái nhìn lạnh giá:
- Tôi sẽ ra phi trường bằng đường
bộ. Điều này cho phép tôi cảm nhận được không khí trong thành phố. Hãy gọi tài
xế mang xe đến cho tôi.
Đại tá
Jacobson xen vào:
-
Thưa
ông đại sứ, nguy hiểm lắm. Theo một số tin tức, thì đã có các đơn vị Việt Cộng
trà trộn vào thành phố.
Chiếc
Chevrolet đen lắp kính chống đạn của ông Martin đã sẵn sàng. Ngay cả những
người không ưa ông, cho ông là người chịu trách nhiệm về sự chậm trễ của cuộc
di tản, cũng tự nhủ: ông già này gân thật!
Chiếc xe
Chevrolet chạy không cắm cờ, được hộ tống bởi hai xe chất đầy thủy quân lục
chiến vũ khí lăm lăm trên tay. Đoàn xe dừng lại ở vòng ngoài Tân Sơn Nhứt. Đại
sứ Hoa Kỳ mà phải
chờ đợi! Các sĩ quan và hạ sĩ quan Nam Việt vội vã xin chỉ thị qua bộ đàm.
Đoàn xe đi
qua.
Trong một
tòa nhà, một bộ phận bộ tham mưu không quân Nam Việt họp với người chỉ huy là
tướng Trần Văn Minh. Khoảng ba mươi sĩ quan trong số này đã đến chỗ tướng Homer
Smith, súng lục cầm tay, đòi phải được di tản. Trung tá Richard Mitchell, phó
tùy viên quân sự của không quân đã khiến họ hạ vũ khí một cách không mấy khó
khăn. Mitchell đã giúp di tản gia đình họ từ nhiều tuần trước.
Tại
Honolulu, đô đốc Gayler sốt ruột gọi điện cho Washington. Thế nào, có gởi đi các phi cơ
tiêm kích hộ tống hay không? Tướng Browne, chủ tịch Ủy ban các tham mưu trưởng
liên quân trả lời:
-
Không…
9 giờ 30,
giờ Saigon. Một nhóm sĩ quan, trong đó có đại
tá William Le Gro và đại tá Lê Văn Hưởng,
thủ lãnh cơ quan tình báo Nam Việt tổng kết tình hình cho ông Martin. Phi trường
ngổn ngang xác máy bay và xe tải. Vài nhóm lính VNCH gây lộn xộn. Ông Martin
nói với đại tá Hưởng:
-
Ông hãy gọi cho Bộ Tổng tham mưu. Phải có những biện pháp cần thiết để tái lập
trật tự!
Tại Bộ Tổng
tham mưu Nam Việt, không có ai trả lời cả. Eric Von Marbod xuất hiện trong bộ
đồ bay, súng liên thanh trên tay – một bộ trang phục không lấy gì làm bình
thường đối với một trợ lý Bộ trưởng Quốc phòng. Ông Martin hỏi:
-
Eric,
anh có bạn bè ở Bộ tư lệnh Không đoàn 7 tại Thái Lan, anh có thể xin một chiếc
máy bay cho bà nhà tôi không?
Von Marbod
giận dữ:
-
Đừng
nói chuyện máy bay mất công. Hơn nữa nếu hạ cánh lúc này, tất cả những người
Việt ở phi trường sẽ cùng ùa lên.
Martin ghé
vào văn phòng của tướng Smith. Dùng điện thoại đặc biệt được gây nhiễu, ông gọi
cho Nhà Trắng, nói chuyện với Henry Kissinger và Brent Scowcroft. Ông quay lại:
-
Washington
đã đồng ý. Nếu chúng ta muốn lập lại trật tự ở phi trường và giải tỏa được các
phi đạo, thì cứ tiếp tục di tản bằng máy bay. Còn nếu không thể thì đành vậy.
Homer à, giờ đây cần phải biết rằng tất cả mọi người, từ Lầu Năm Góc,
Schlesinger, các tham mưu trưởng và Bộ chỉ huy lực lượng Thái Bình Dương sẽ yêu
cầu chúng ta nhanh chóng đưa những người Mỹ ra đi, để người Việt ở lại. Chúng
ta có hàng ngàn người Việt có nguy cơ cao, cần phải đưa họ đi càng sớm càng
tốt.
Trong thành
phố, chiến dịch bốc đi bằng trực thăng tại nhiều địa điểm tập hợp người ở Saigon không được suông sẻ. Các trực thăng không phải tất
cả đều sẵn sàng. Bốn chiếc đã bị lính dù Nam Việt chiếm lĩnh, mười sáu chiếc
làm nhiệm vụ con thoi gặp trở ngại vì khu vực hạ cánh bị bom làm hư hỏng. Các
chuyến xe buýt cũng gặp vấn đề. Một số chiếc không có tài xế, phải nằm bất động
trong ga-ra của tòa đại sứ. Những chiếc khác tiến rất chậm trên đường phố, tìm
những điểm tập trung người di tản.
Trên phi
trường rộng mênh mông, cảnh sát và quân nhân VNCH nhìn theo vũ điệu ba-lê của
những chiếc trực thăng và xe buýt bằng ánh mắt tò mò hơn là bực tức. Một bộ
phận quân nhân sẵn sàng bảo vệ sân bay.
Hạ sĩ Lê
Văn Thương (?), hai mươi bốn tuổi, nước da
cháy nắng, sửa chữa các máy truyền tin từ ba năm qua, không hề rời phi trường
từ ngày 1 tháng Tư. Các sĩ quan bảo rằng anh sẽ tham gia chiến đấu. Người ta
giao cho anh một khẩu súng 45 ly, rồi sau đó một súng trường M16, và cuối cùng là
vũ khí chống tăng M72. Những sĩ quan
giải thích với lính là hai vòng rào lính Dù bao bọc xung quanh phi trường. Hạ
sĩ Thương đang trong phiên gác.
Tại đại sứ
quán Mỹ, các nhà ngoại giao và các nhân viên đốt các tài liệu sau khi đã cho
vào máy nghiền giấy, phá hủy các máy đánh chữ, máy thu thanh, máy thu và phát
sóng. CIA có các hồ sơ gởi tạm ở văn phòng của Snepp, trong phòng kiểm tra sóng
truyền tin, và trong một căn nhà tiền chế ở bên ngoài. Không ai nghĩ đến bản
sao của các hồ sơ này tại các cơ sở của cơ quan tình báo Nam Việt và Bộ tư lệnh
Cảnh sát Quốc gia.
Snepp tiếp
tục lục lọi các tin tức gởi đến và cố gắng tổng hợp lại. Một điều hiển nhiên là
cộng sản có ý định chiếm lấy Saigon, và chiếm
một cách nhanh chóng. Trong sân tòa đại sứ, những người Việt lang thang xung
quanh hồ bơi, tập hợp lại thành nhóm. Trong số này có những nhân vật tên tuổi,
nhưng cũng có các gia nhân và gia đình họ, các tài xế, đầu bếp, người giúp việc
nhà, người giữ trẻ.
Ông Martin
đã ra lệnh cho các trưởng bộ phận đến tòa đại sứ. Alain Carter không muốn, hoặc
không dám quay lại Sở Thông tin Hoa
Kỳ. Tại đó, những nhân viên người Việt của ông đang đợi bản
danh sách di tản không bao giờ đến tay họ. Giờ thì những người Việt này không
còn đủ thì giờ đi bộ đến bến tàu, nơi một số chuyến phà nhổ neo mà còn trống
một số chỗ. Một bầu không khí kỳ lạ của tự do quá trớn, mất trật tự, bất lực và
hèn nhát ngự trị. Đó là không khí hoảng loạn mà vị đại sứ từ nhiều tuần qua đã
lo ngại.
Martin có
thể gọi điện thoại trực tiếp cho người đồng nhiệm Pháp, hay vượt qua bức tường
ngăn cách hai tòa đại sứ Pháp và Mỹ. Ông Martin gặp đại sứ Pháp Mérillon, ông
này bàn bạc với Big Minh. Liệu ông Mérillon có mang lại được tin vui nào? Đại
sứ Mérillon nói:
-
Chẳng
có gì mới cả. Ông Minh thăm dò chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa Miền Nam,
nhưng chưa được trả lời.
Ông Martin
hỏi ông Mérillon nếu bản thân ông – đại sứ Hoa Kỳ - có thể gặp gỡ những người phía bên kia hay
không.
-
Để
tôi xem.
Martin tặng -
hay cẩn thận gởi cho ông Mérillon, họ không hiểu nhau lắm - một vật bằng sứ Trung Hoa hình ngôi miếu nhỏ.
10 giờ 10,
giờ Saigon. Đồng đô la tăng giá từ 4.500 đồng
bạc lên 5.000 đồng bạc trong vòng hai tiếng đồng hồ. Người dân thủ đô Miền Nam lại được
nghe Thủ tướng Vũ Văn Mẫu cũng như Tổng thống Dương Văn Minh yêu cầu người Mỹ
rút đi. Sự hiện diện của đại sứ Hoa
Kỳ tại phi trường đã được nhận ra. Người ta tin rằng ông ra
đi. Đám đông vây quanh tòa đại sứ Mỹ ngày càng đông đảo thêm.
10 giờ 40. Từ
sân bay, Homer Smith gọi điện thoại cho đô đốc Gayler ở Honolulu:
- Các
phi đạo không còn có thể sử dụng cho máy bay được nữa.
Gayler trả
lời:
-
Điều
này thì tôi đã đoán trước từ lâu. Tôi sẽ gọi cho các tham mưu trưởng ở Lầu Năm
Góc để nói với họ rằng phải chuyển sang Phương án IV.
Phương án
IV, đó là di tản bằng trực thăng.
Một cuộc
tranh luận sôi nổi, phi lý và lịch thiệp qua điện thoại diễn ra tại Saigon, xuyên qua Thái Bình Dương và Bắc Mỹ. Vì lịch sự,
tướng Homer Smith cho Martin biết là ông khuyến cáo chuyển sang Phương án IV. Nay
thì đại sứ tin rằng việc này không thể tránh khỏi, vì tình trạng hỗn độn ngăn
trở việc ra đi có trật tự.
Ông Martin
khẳng định:
-
Không
phải các tham mưu trưởng đưa ra quyết định về việc sử dụng phương án nào.
10 giờ 48,
giờ Saigon, tức 22 giờ 48, giờ Washington.
Martin gọi cho Kissinger:
-Tôi
nghĩ rằng cần phải chuyển sang Phương án IV.
10 giờ 51,
giờ Saigon tức 22 giờ 51, giờ Washington.
Lệnh được Kissinger đưa ra: “Thực hiện kế hoạch Frequent Wind vào 11 giờ 51”.
Trên chiến
hạm Blue Ridge đang đậu ở ngoài khơi
Việt Nam, đô đốc Donald Whitmire, tổng tư lệnh các lực lượng đặc nhiệm 76 cũng
vấp phải nhiều vấn đề. Có tất cả 85 chiếc trực thăng. Cần phải tiến hành các
cuộc kiểm tra thường lệ, và vì chúng không ở trên cùng một chiến hạm, nên phải
đưa thủy quân lục chiến lên trực thăng, hoặc mang trực thăng sang cho các thủy
quân lục chiến. Phải phối hợp giờ cất cánh của các trực thăng và các phi cơ
tiêm kích hộ tống từ Thái Lan.
Khi ra lệnh
chuyển sang Phương án IV vào lúc 11 giờ 51, Ngoại trưởng Mỹ nghĩ về giờ Saigon. Các chỉ huy quân sự khác nhau, Bộ tư lệnh Thái
Bình Dương, đô đốc Whitmire, Không lực ở Thái Lan, tùy viên quân sự tại Tân Sơn
Nhứt, tòa đại sứ Mỹ ở Saigon tự hỏi đó là giờ ở đâu: Washington, giờ quốc tế
Greenwich hay Saigon? Các câu hỏi, mệnh lệnh rồi các lệnh trái ngược liên tục tuôn ra
qua các máy điện thoại, máy fax, hệ thống truyền tin.
Mời đọc lại:
Ngày 29 tháng Tư: Ánh sáng tắt lịm (1)
Ngày 29 tháng Tư: Ánh sáng tắt lịm (1)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.