Chiều 29 Tết, muốn dạo quanh ngắm nhìn Hà Nội những ngày Tết, vắng và yên tĩnh nên tôi bắt mấy chuyến xe buýt từ Times lên Hồ Tây, về Lotte rồi về Hùng Vương. Chạy dọc Phan Đình Phùng à chạy qua đường Thanh Niên lên Long Biên rồi về gần Times rồi chạy bộ về túp lều tranh với U già. Đi cả ba chặng buýt chỉ hết 22.000 đồng thôi.
Hà Nội vắng vẻ, những người giàu đã rời Hà Nội đi chơi, chỉ có người nghèo không có tiền là ở lại canh giữ Thủ đô. Mà kinh thành năm nay quá yên bình dù có phần lạnh lẽo, củi đốt cũng không mang lại nhiều hơi ấm. Tôi cảm thấy cô đơn nên có vẻ buồn, vì gì gì không biết nữa, hay vì mình buồn nên thấy xung quanh cũng không quá náo nhiệt.
Không thấy mấy ông bạn gọi đi nhậu như mọi năm, không thấy nhiều niềm vui trên nét mặt người dân, không thấy hồ hởi và hào hứng trong giọng nói. Hôm nọ, 26 Tết còn ông doanh nhân vay tiền mình trả lương/thưởng Tết cho nhân viên mà thấy thương.
Nhớ thơ Trần Dần dù không mưa...
Tôi ở phố Sinh Từ
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
Không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ.
Gặp em trong mưa
Em đi tìm việc
Mỗi ngày đi lại cúi đầu về
- Anh ạ.
Họ vẫn bảo chờ...
Tôi không gặng hỏi, nói gì ư?
Trời mưa, trời mưa
Ba tháng rồi
Em đợi
Sống bằng tương lai
Ngày và đêm như lũ trẻ mồ côi
Lũ lượt dắt nhau đi buồn bã...
Em đi
trong mưa
cúi đầu
nghiêng vai
Người con gái mới mười chín tuổi
Em ơi!
Em có biết đâu
Ta khổ thế này
Vì sao?
Em biết đâu
Mỹ Miếc, Ngô Nghê gì?
Khổ thân em mưa nắng đi về
lủi thủi
Bóng chúng
đè lên
số phận
từng người
Em cúi đầu đi, mưa rơi
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ
NGUYỄN CẢNH BÌNH 08.02.2024
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.