Hổm nay Sài Gòn đổ mưa dầm dề khiến nhiều tâm hồn ướt sũng. Tui cũng vậy.
Chẳng hiểu sao, năm nào cũng mưa, mỗi năm một mùa, lặp lại ngàn năm, mà đến thời khắc này lòng người chùng xuống.
Chẳng hiểu vì sao cơn mưa làm cho cây cối xanh tươi, ruộng lúa được mùa mà lại kéo theo nỗi buồn hoài niệm nhiều hơn những cảm xúc khác. Chỉ có những đứa trẻ trâu như tui ngày nào, mới vui đùa dưới cơn mưa qua những trận banh, hay chia phe đánh lộn. Còn người lớn thì suy tư và trầm tưởng.
Có lúc, tui cố nhớ lại cơn mưa đầu tiên mà mình chứng kiến xảy ra khi nào ? Quả thật đây là điều bất khả. Nhưng có một trận mưa đã in hằn trong trí nhớ tui mãi mãi. Đó là vào một ngày trong quá khứ rất xa, chiếc ghe tam bản của má tui từ Châu Đốc đi về Cần Thơ.
Đến Thốt Nốt, giông gió nổi lên, mưa trắng trời, khiến cho cậu hai ( anh vợ của cậu út tui) không thể điều khiển bánh lái. Cậu cố sức đưa ghe vào bờ, thì lực gió càng đẩy ra xa. Chúng tui gồm má, tui, cậu hai, chị hai ướt sũng và sợ hãi. Cậu hai cố sức và cố sức. Cuối cùng chiếc ghe có thể tấp vào một con lạch (hay con kênh nhỏ) thoát hiểm trong gang tấc.
Mưa kéo dài đến quá trưa, vài chiếc ghe khác cũng vào trú ngụ. Chúng tui neo ghe sát vào nhau.
Chiều tối, má nấu vài món, ghe bên kia nấu vài món. Rượu đế không biết của ai. Bốn người đàn ông tụ lại trên mui ghe. Họ uống rượu. Cậu hai đánh đàn và hát : Tôi ở miền xa, trời quen đất lạ, nhiều đông lắm hạ, nối tiếp theo qua... (Kẻ ở miền xa).
Đến lượt chú kia : Tôi thường đi đó đây, bùn đen in dấu giày... (Trên bốn vùng chiến thuật).
Và cứ thế, những người đàn ông lam lũ kiếp thương hồ uống rượu, chơi đàn và hát boléro. Ở một góc ghe, có một chú nhóc là tui, ngồi nghe và quan sát. Có một sự lãng mạn nào đó không thể diễn tả bằng ngôn từ, hiện ra trong mắt tui vào thời khắc ấy. Về sau này, tui chưa nghe buổi nhạc nào hay như thế.
Vậy là tui mê boléro. Lớn lên một chút, tui nhận ra tâm hồn mình hơi yếm thế, bi quan và thích một mình. Yêu thầm cô gái lớp bên, chẳng bao giờ dám nói, đợi cơn mưa xuống thả những nỗi buồn thầm kín lang thang...
Về Sài Gòn, khi còn sống đời sống phóng đãng, trời mưa là lúc tui thường uống rượu một mình. Lúc ở quán cháo lòng gần ngã sáu dân chủ, khi thì ở quán bình dân trong hẻm nhỏ Sài Gòn. Ngẫu nhiên, thế nào tui cũng nghe văng vẳng điệu buồn của boléro đâu đó vẳng lại.
Sau này, khi đã chuyển sang lối sống lành mạnh, tui thích nghe tiếng mưa đêm. Tiếng mưa có nhạc điệu dẫn dắt tui vào cảm xúc êm ái. Và tui hát khe khẽ những giai điệu boléro.
Hổm nay, Sài Gòn mưa và giông. Ngồi cái ghế sát bức tường gần cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa lẫn tiếng gió. Tui uống rượu và nghĩ về những người chơi đàn và hát boléro mà tui từng gặp.
Họ ở trong hiện tại và quá khứ. Tất cả đều là hình ảnh kỳ diệu, và chông chênh một nỗi niềm.
Sài Gòn, buổi trưa sau khi cơn mưa chực rơi xuống nhưng ánh nắng đã thổi mưa đi.
NGUYỄN ANH HUY 28.05.2022
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.