Khi câu chuyện “mất
nước” của Hà Nội hiển hiện ngày càng rõ nét trên mạng lưới truyền thông, tôi
(và chắc nhiều người khác cũng giống vậy) mới ngỡ ngàng biết rõ một sự thật
rằng: Hóa ra bấy lâu nay, một phần quan trọng của hệ thống cung cấp nước sinh
hoạt tại thủ đô đã thuộc về tư nhân !
Bởi lẽ Công ty cổ
phần nước sạch Sông Đà (gọi tắt theo tên tiếng Anh là Viwasupco, chủ đầu tư của
Nhà máy nước Sông Đà - đơn vị cung cấp nước chủ lực cho Hà Nội và bán buôn cho
rất nhiều công ty cung cấp nước sạch trên địa bàn thành phố) hiện đang được sở
hữu bởi hai cổ đông lớn là Công ty TNHH MTV Năng lượng GELEX (giữ tỉ lệ 60,46%
cổ phần), còn lại là Công ty cổ phần Cơ điện lạnh (35,95% cổ phần). Nghe nói
ông chủ của Gelex là một nhân vật thuộc thế hệ 8X còn rất trẻ!
Việc mua bán, thâu
tóm cổ phần trong các doanh nghiệp cổ phần hóa là chuyện bình thường nếu không
có gì vi phạm các quy định của pháp luật. Điều đáng nói ở đây là khi xảy ra
việc nguồn nước bị nhiễm bẩn và cách xử lý vô trách nhiệm của Viwasupco, liệu
có mấy ai giật mình tự hỏi vì sao nguồn nước sinh hoạt thiết yếu cho nhân dân
lại có thể để phụ thuộc vào một cá nhân hay nhóm người nào đó ?
Ở đa phần các quốc
gia trên thế giới, đặc biệt là những nước theo chủ nghĩa “giãy chết”, nước được
xem là tài nguyên quốc gia và việc cung cấp nước thuộc nhóm dịch vụ công luôn
phải do nhà nước quản lý.
Public Utility, theo
nghĩa tiếng Anh là các công trình cơ sở hạ tầng kỹ thuật thuộc dịch vụ công
cộng, ví dụ giao thông, thông tin liên lạc, điện, nước, rác thải, khí đốt... Ở
một số quốc gia, chính phủ có thể cho phép tư nhân cùng tham gia đầu tư mạng
lưới cung cấp điện, điện thoại, gaz (khí đốt), giao thông (gồm đường xá và
phương tiện vận chuyển), truyền thông - truyền hình, xử lý rác và nước thải...
Tuy nhiên, hầu như không thấy có nước nào cho tư nhân đầu tư và quản lý hệ
thống cấp nước công cộng.
Lý do là bởi yếu tố
nhạy cảm trong việc bảo vệ sự an toàn tuyệt đối của nguồn nước sinh hoạt cho
cộng đồng dân cư, mà ở đó, trách nhiệm cao nhất thuộc về nhà nước. Một báo cáo
của Aqua Publica Europea (APE - Hiệp hội các nhà điều hành nước công cộng châu
Âu) đã khẳng định: “Bởi vì nước rất cần thiết cho cuộc sống và xã hội của chúng
ta, đồng thời ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe con người và môi trường, do đó,
tính minh bạch và trách nhiệm trong quản lý nước là đặc biệt quan trọng để đáp
ứng mong đợi ngày càng tăng của người dân”.
Một vài so sánh về
việc quản lý nước ở các thành phố khác với Hà Nội:
Tại Toronto (thành
phố lớn nhất Canada và cũng là thủ phủ của tỉnh bang Ontario), nước sinh hoạt
được cung cấp và quản lý bởi Toronto Water Works Commission (TWWC). Đáng lưu ý
là vào thế kỷ 19, nước sinh hoạt tại Toronto cũng được cung cấp từ Toronto Gas
Light and Water Company, một công ty của doanh nhân người Montreal là Albert
Furniss. Năm 1872, chính quyền thành phố đã mua lại công ty này và chuyển giao
việc cấp nước thành dịch vụ công do TWWC quản lý cho đến ngày nay.
Tại Sydney (thành
phố lớn nhất của Úc và cũng là thủ phủ của bang New South Wales), nước cho dân
dùng được cung cấp bởi Sydney Water Corporation. Đây là một công ty thuộc sở
hữu 100% của chính phủ bang NSW và do Bộ trưởng Bộ Tài chính và Dịch vụ chịu
trách nhiệm trực tiếp.
Tại đảo quốc
Singapore, Bộ trưởng Môi trường và Nguồn nước chịu trách nhiệm về chính sách sử
dụng nước. Còn việc quản lý và điều hành cấp nước do Cơ quan Nước quốc gia
(Singapore’s National Water Agency) thuộc PUB (Hội đồng các Dịch vụ công) thực
hiện. PUB cũng là một tổ chức trực thuộc Bộ Môi trường và Nguồn nước của
Singapore.
Cần biết thêm rằng ở
các nước phát triển như Canada, Úc và Singapore nêu trên, nước cấp cho dân
không chỉ để phục vụ cho các hoạt động của đời sống mà còn phải đủ tiêu chuẩn
để uống trực tiếp. Chính quyền cũng thường chịu trách nhiệm quản lý luôn các
dịch vụ về xử lý rác thải, nước thải, nước mưa và vệ sinh môi trường chứ ít khi
cho phép tư nhân hoá các dịch vụ này.
Từ năm 2008, Liên
minh châu Âu đã chính thức thành lập Hiệp hội các nhà điều hành nước công cộng
châu Âu (APE) nhằm mục đích hợp nhất các dịch vụ nước và vệ sinh thuộc sở hữu
công lập để thúc đẩy nâng cao chất lượng quản lý nước ở tầm châu Âu cũng như
quốc tế. Hơn 70 triệu công dân châu Âu đã và đang được hưởng chất lượng cấp
nước cùng các dịch vụ vệ sinh công cộng từ một hội đồng quản lý ở cấp quốc gia
(governance) của các thành viên tham gia APE.
Xem người ta làm vậy
để thấy rằng việc cung cấp nước sinh hoạt cho dân được coi trọng và thực hiện
nghiêm túc như thế nào! Vậy mà ở Việt Nam, thật lạ là các ngành dịch vụ công
thiết yếu phục vụ đời sống của nhân dân như cấp nước, xử lý rác thải, nước
thải, vệ sinh môi trường... dường như lại bị nhà nước thoái thác trách nhiệm để
đẩy dần cho tư nhân thực hiện.
Hậu quả gì sẽ xảy ra
nếu như nguồn nước sinh hoạt (và cả là nước uống gián tiếp qua đun nấu) của
nhân dân cả nước rồi sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào một số nhóm lợi ích hay một vài
cá nhân có tiền đủ để trở thành “cá mập” lũng đoạn và làm giàu trong những
ngành dịch vụ công cơ bản mà đáng lẽ phải thuộc “trách nhiệm độc quyền” của nhà
nước? Kinh khủng hơn, thử hình dung nếu những công ty cấp nước tư nhân này lại
chuyển nhượng cổ phần cho đối tác nước ngoài như “nước lạ”, khi đó ai dám đảm
bảo sự an toàn về nguồn nước và cũng là nguồn sống cho người Việt Nam?
Bất kỳ nước nào trên
thế giới cũng đều phải xử lý nước từ sông, hồ hoặc lòng đất tự nhiên để sử
dụng. Vì thế, phải khai thác và bảo vệ các nguồn nước theo chính sách quản lý
tài nguyên quốc gia. Không một công ty tư nhân hay cá nhân nào có thể thực thi
chính sách này ngoài nhà nước với quyền lực của một thể chế. Do vậy, việc cho
phép tư nhân hóa dịch vụ cấp nước công cộng là vô cùng nguy hiểm vì không chỉ
tài nguyên nước bị khai thác vô tội vạ mà cũng sẽ không có ai chịu trách nhiệm
về sự an toàn cho người dân sử dụng nước.
Vụ việc xảy ra ở Nhà
máy nước Sông Đà cho thấy nhân dân vẫn luôn là người gánh chịu mọi thiệt hại,
trong khi họ đã đóng thuế để nuôi một chính quyền có bổn phận phục vụ và cung
cấp những dịch vụ thiết yếu nhất cho cuộc sống của mình. Chưa kể đó đây còn râm
ran tin đồn rằng những váng dầu không phải tự nhiên lại xuất hiện đúng thời
điểm một nhà máy nước hoành tráng nữa của một đại gia ngành bảo hiểm vừa khánh
thành với sự hiện diện ủng hộ rất vinh dự của Chủ tịch TP Hà Nội.
Nếu quả đúng vậy thì
càng chứng tỏ rằng yêu cầu nhà nước phải độc quyền quản lý và cung cấp nước
công cộng là một điều cấp bách cần làm. Thật thất vọng khi thấy trong danh mục
các doanh nghiệp Nhà nước cổ phần hóa từ nay đến 2020 có tỉ lệ cổ phần chi phối
của nhà nước (nắm giữ từ 65% vốn điều lệ trở lên) hoàn toàn không còn lĩnh vực
cấp - thoát nước! (xem Quyết định 26/2019/QĐ-TTg ngày 15/8/2019 của TT chính
phủ ban hành danh mục doanh nghiệp thực hiện cổ phần hóa đến hết năm 2020).
Nghe người ta bảo
“bán nước” giàu lắm! Thực hư thế nào thì cứ xem thử thông tin trên một số bài
viết như link dưới đây có thể rõ thêm.
Ở đây, tôi không luận bàn về cách mà các doanh nhân đó làm giàu mà chỉ đòi hỏi
nhà nước phải thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm của mình để người dân trong chế
độ của chúng ta không thể thua kém, thiệt thòi hơn so với dân ở những xứ “giãy
chết”, ít nhất là về việc được dùng nước sạch dưới sự bảo chứng của một chính
phủ thật sự vì dân!
Sẽ có thể có người
phản biện cho rằng cái gì để nhà nước độc quyền thì cũng sẽ không hay và dân
không thể có được nhiều lựa chọn tốt hơn. Xin khẳng định lại: Một thể chế mà
dân phải tự bỏ tiền ra mua dịch vụ công với giá cao để làm giàu cho một nhóm
người thì dứt khoát đó không phải là thể chế ưu việt ! Còn việc làm sao để có
được hệ thống hạ tầng cấp nước tốt và chất lượng nước luôn bảo đảm, đó lại là
những vấn đề thuộc về giải pháp kỹ thuật. Miễn là chúng ta có một bộ máy công
quyền thực sự làm việc vì dân (nhắc lại một lần nữa!)
NGUYỄN THỊ OANH
17.10.2019 (Tựa bài do Thụy My đặt)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.