Ông Trọng là người cô đơn trên chính trường, dù ở chức vụ cao nhất trong đảng. Chính vì ông ấy là người Mohican cuối cùng, nên mới cô đơn vậy.
Không có người thứ hai giống ông ấy, nên làm gì có được người kế cận. Những người dường như được ông ấy lựa chọn, thì đều ngã ngựa với kịch bản giống nhau là "xin nghỉ vì lý do cá nhân".
Vì ông ấy là con người đặc biệt như vậy, nên đã không thể có người thay thế. Mà cũng không có đồng chí nào dám đụng tới, giống như không dám đụng tới một tượng đài. Họ chọn cách né ra và chờ ông...chết. Vì ông không có vết gì đáng kể để đánh.
Gọi ông ấy là tham quyền cố vị cũng không sai, nhưng chẳng hoàn toàn đúng. Vì làm quái có ai gần tương tự mà thay thế, ông vẫn cứ phải tại vị cho đến khi không thể còn làm việc được, giống như đã cưỡi lên lưng hổ.
Mình cho rằng trong nội bộ, không ít kẻ không tin tưởng vào con đường mà ông ấy chọn, nhưng không đồng chí nào dám bộc lộ công khai. Giống như họp chi bộ ở các cơ quan thôi, tất cả cùng diễn, bí thư phải diễn sâu nhất, kiên định đường lối, chủ trương của đảng. Nhưng thực tế ngoài quán bia, đa phần chẳng đồng chí nào tin. Tuy nhiên khi đi họp thì vẫn phải hô khẩu hiệu. Mình nghĩ rằng họp hội nghị trung ương hay Bộ Chính trị thì cũng vậy mà thôi.
Thế là 13 năm qua chỉ mình ông ấy là không diễn. Ông tin tưởng tuyệt đối vào con đường mà chủ tịch Hồ Chí Minh đã chọn và chả ai dám ngăn cản, chỉ còn cách ngồi chờ ông ấy không thể làm việc được nữa. Ăn nhau là ai còn trụ hạng được đến lúc đó mà thôi.
Ông ấy và các đồng chí khác đều không có lựa chọn khác, nên thành tham quyền cố vị mà thôi. Trong chuyện này, mình thấy ông ấy đáng thương hơn đáng trách.
Nước trong quá thì không có cá. Người trong sạch quá thì không có đệ. Thế sao chả cô đơn.
DƯƠNG QUỐC CHÍNH 23.07.2024
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.