Tôi không ngạc
nhiên khi 12 nhà sử-chính trị ký đơn phản đối Đà Nẵng đặt tên đường lấy tên hai
giáo sĩ phương Tây: Francisco de Pina và Alexandre de Rhodes. Vì lẽ đơn giản,
định kiến chính trị đã từng làm cái việc thay, xóa tên đường cũ thành tên đường
mới, chủ yếu đường hiện nay dành đặt tên gắn với những người có công với cách
mạng.
Đọc nguyên văn
cái đơn này thấy rất rõ định kiến chính trị đã ăn sâu vào trong não những người
được gọi là nhà khoa học.
Trong đơn chỉ có
một nội dung đúng. Đó là phủ nhận Alexandre de Rhodes là "ông tổ" của
chữ quốc ngữ. Nhưng cái đúng này trẻ con cũng nói được, vì làm gì có chuyện một
cá nhân sáng chế ra cả kho tàng ngôn ngữ, dù chỉ là chữ viết.
Ngôn ngữ được xem
là kỳ quan hàng đầu của các cộng đồng người, qua giao tiếp hàng triệu năm mà
thành. Riêng chữ viết, hiện nay trên thế giới chỉ có chưa tới 10 hệ ký tự được
dùng chung cho cả trăm quốc gia, dân tộc. Khi sử dụng một hệ ký tự nào đó, đố
biết ai là tổ ghi hình hay ghi âm cho ngôn ngữ của dân tộc mình.
Bất cứ từ điển
nào cũng chỉ ghi lại những gì đã có, tức tổng hợp từ sản phẩm của nhiều người
và được cộng đồng thừa nhận như một tài sản chung. Chính Alexandre de Rhodes đã
nói rõ điều đó trong cuốn Từ điển Việt - Bồ - La mà ông biên soạn chứ không tự
nhận mình là "ông tổ".
Các nghiên cứu
được trích dẫn trong đơn thật thừa thãi khi trẻ con cũng biết cái chân lý ấy.
Chỉ công lần đầu
tập hợp biên soạn cuốn từ điển đó đã đủ vinh danh Alexandre de Rhodes và
Francisco de Pina.
Chưa nói sự ngụy
tạo lời của Alexandre de Rhodes, việc luận tội truyền giáo hay gián điệp cho
thực dân cướp nước ta mà xóa công lao của hai giáo sĩ này, đủ thấy định kiến
chính trị đã sinh ra một thứ nhãn quan phản văn hóa không nên có ở nhà khoa
học.
Nếu cho việc
truyền bá chữ quốc ngữ với mục tiêu xâm lược hay nô dịch mà phủ nhận sạch trơn,
thì có lẽ cả ngàn năm trước cha ông ta đã từ chối chữ Hán chứ không để cho đến
nay nó đã Hán hóa ngôn ngữ Việt đến hơn 70%. Và cho rằng chữ Latin đã làm ta nô
dịch Tây (thực chất chỉ mượn ký tự để ghi tiếng nói của dân tộc chứ không phải
như chữ Hán trước đó) thì cha ông ta đầu thế kỷ 20 đã tẩy chay hay vứt cuốn từ
điển của Alexandre de Rhodes vào sọt rác, chứ không thể có phong trào truyền bá
chữ quốc ngữ rầm rộ và ca khúc khải hoàn bởi chiến thắng của nền văn hóa mới!
Nếu vẫn giữ cái
đầu định kiến chính trị như ta, có lẽ phương Tây, và cho đến nay gần như toàn
cầu, cũng không dùng bảng chữ cái Latin. Bởi vì sự ứng dụng rộng rãi chữ Latin
gắn liền với sự bành trướng của đế chế La Mã và việc truyền giáo của Giáo hội
Rome. Nếu muốn luận tội thì đế chế La Mã và Giáo hội Rome thời trung cổ tội ác
chất chồng, luận ba ngàn trang sách cũng không hết. Nhưng việc nào ra việc nấy,
người Âu - Mỹ vẫn tôn trọng và biết ơn cả một nền văn hóa mà đế chế La Mã và
Giáo hội Rome đã hình thành như một nền tảng thứ hai sau thời cổ đại Hy Lạp.
Sẽ thật thú vị
khi nghiên cứu sâu về nguồn gốc chữ viết của nhân loại. Một điều dễ hiểu là gần
như chữ viết ra đời gắn liền với hoạt động tôn giáo. Tôn giáo là hoạt động văn
hóa đầu tiên của nhân loại. Nhu cầu truyền bá tôn giáo đòi hỏi phải có chữ viết
để ghi chép chính xác những bộ kinh được cho là thánh truyền. Tất cả các loại
chữ, kể cả chữ Hán, đều ra đời từ chép kinh. Mục tiêu này được phát triển rộng
ra thành hoạt động giáo dục và diễn giải triết học, khoa học.
Nói Alexandre de
Rhodes chỉ thực hiện mục tiêu xâm lăng hay truyền giáo nên phủ nhận công lao
truyền bá chữ viết mới cho người Việt, thì chỉ có thể là cách nói của trẻ trâu
vô văn hóa, trong khi 12 người ký tên kia lại là những "sử gia" hay
người giảng dạy chính trị.
Nên nhớ, chính
cuộc khai thác thuộc địa của chủ nghĩa thực dân đã kéo theo một kết quả nằm
ngoài mục tiêu thực dân. Cùng với những nhà tư sản, nhà buôn đi tìm kiếm thị
trường ở thế giới mới là các nhà truyền giáo, các nhà khoa học đã khai hóa thật
sự cho dân tộc các nước thuộc địa.
Trong khi nhà tư
sản, nhà buôn dựa vào chính quyền để khai thác thuộc địa bằng vơ vét tài nguyên
vật chất, kể cả kỳ thị chủng tộc, thì chính các nhà truyền giáo, nhà khoa học
tiến bộ đã mang đến cho người bản xứ những giá trị tinh thần mới: tín ngưỡng
mới, khoa học tự nhiên, y học, kể cả tư tưởng tự do, dân chủ và bình đẳng. Hàng
ngàn công trình khoa học, nhân chủng học, cấu trúc luận... với tư tưởng chống
thực dân, chống kỳ thị chủng tộc ra đời ngay trong lòng chủ nghĩa thực dân.
Nhiều nhà truyền
giáo, nhà khoa học đã lăn lộn, đối mặt với gian khổ và hiểm nguy ở các nước
thuộc địa, ở vùng thổ dân hoang dã mới có những công trình vĩ đại đó. Cái di
sản khổng lồ ấy đã góp phần san phẳng hố sâu ngăn cách giữa các dân tộc. Trong
khi các dân tộc trên thế giới dù đấu tranh giành độc lập nhưng đều biết ơn những
di sản đó, lẽ nào trừ người Việt?
Chính trị gieo
rắc định kiến và hố sâu thù địch vì tính lợi ích của nhóm cầm quyền. Nhưng văn
hóa thì khác. Với những giá trị tinh thần, văn hóa đi tìm tiếng nói chung và
hóa giải quan hệ thù địch. Một nền chính trị tốt phải dựa vào nền tảng văn hóa
chung, nếu chỉ nhìn kẻ khác bằng con mắt thù địch thì muôn đời chẳng sống được
với ai. Độc lập theo cách tự cô lập thì chỉ có thể là một dân tộc bệnh hoạn
trước khi tự sát.
Không ngẫu nhiên
mà các bộ sử cổ đều ghi công Triệu Đà về việc tạo ra thuần phong mỹ tục Việt,
ghi công Sĩ Nhiếp về chữ viết và nền văn hóa Hán học. Không hiểu sao, đến thời
cộng sản, các sử gia lại gạt phăng tất cả ra ngoài. Nay lại nuôi máu thù địch
luôn với mấy ông Tây truyền bá chữ quốc ngữ để chứng tỏ mình có lập trường độc
lập.
Trước năm 1975,
giới cầm quyền Việt Nam Cộng Hòa đặt tên đường Quang Trung Nguyễn Huệ và các
danh tướng triều đại Tây Sơn, họ cũng đặt tên đường Gia Long Nguyễn Ánh, Tự
Đức, Minh Mạng và các bậc khai quốc công thần của nhà Nguyễn. Cách làm đó có ý
nghĩa sâu sắc trong việc hóa giải quan hệ thù địch trong quá khứ để hướng tới
hòa điệu trong tương lai. Sau 1975, những gì liên quan đến nhà Nguyễn bị xóa
sạch một cách cực đoan theo chủ nghĩa anh hùng trẻ trâu.
Hãy học Homer,
chiến tranh thành Troia đổ nát, nhưng còn lại gì? Còn tấm gương cả hai phe
chiến nhau: Achilles và Hector mà Odysseus, người còn sống sót sau cuộc chiến,
ngẩng mặt tự hào vì những người anh hùng đó đánh nhau, giết nhau mà vẫn tôn
trọng, không thù địch nhau một cách hèn hạ.
Chiến nhau với
thực dân đã hơn một thế kỷ rồi mà vẫn thù vặt, thù dai thì liệu có trở thành
người lớn được không?
Tôi chỉ cần nói
vậy đủ thấy 12 sử - chính trị gia kia, trong đó có những người là bạn thân của
tôi, tự thấy nhân cách và trình độ của mình ở đâu so với văn hóa của nhân loại
và của cha ông.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.