Thi sĩ Tô Thùy Yên và ca
khúc "Chiều trên phá Tam Giang" do nhạc sĩ Trần Thiện Thanh phổ từ
thơ của ông.
|
Tô
Thùy Yên, một thi sĩ lớn của miền Nam Việt Nam vừa qua đời ngày 22/5.
Ông vừa nằm xuống thì đã thấy
ngay một số việc quan trọng: hầu hết các thông tin về ông đều ở một phía người
Sài gòn và hải ngoại. Các dòng chủ lưu viết về ông trên Facebook, các trang
mạng xã hội cũng đều là người miền Nam và các bạn viết
miền Nam là chính.
Điều đó cho thấy vết hằn văn
nghệ Nam - Bắc vẫn là hai
cực trái dấu chưa bao giờ được xóa mờ thậm chí ngày càng sâu trầm, dữ dội.
Cũng có ý kiến nói rằng ông
là nhà thơ lớn của Việt Nam chứ không của chỉ
miền Nam. Tuy nhiên, đó
cũng chỉ là ghi nhận rộng mở thiện chí qua mỗi trái tim yêu thơ chứ chưa được
nhìn nhận như thông tin khách quan trong nước.
Riêng cái nhìn cá nhân của
người viết thì, ông là biểu tượng thơ độc đáo, đầy kiêu hãnh của Sài gòn cũ.
Một nền cộng hòa nhân bản đã sụp đổ. Là một chứng nhân thơ. Tên tuổi, cuộc đời
đã trải qua nhiều đế chế, chứng kiến sự thăng trầm nguyệt quế của vinh quang,
cay đắng, của tù tội, địa ngục… và qua những bài thơ còn lại khiến ông bất tử
trong tâm hồn những người yêu nghệ thuật và tự do.
Nói về văn hóa Sài Gòn và thơ
miền Nam khó có thể quên
ông. Như vậy liệu còn cần nhân danh sớm để tung hô ông là nhà thơ lớn Việt Nam không? Tôi nghĩ
không cần thiết. Và thi sĩ cũng không cần điều đó. Trước hết, việc bình đẳng
trong văn học, văn hóa Việt Nam đến nay vẫn chưa
xảy ra. Các thi phẩm của ông và nhiều thi sĩ chưa được chính thức in lại một
cách công bằng. Nếu thi ca, âm nhạc không hằn gắn nỗi những vết thương, nỗi đau
thì hóa ra tâm thế người Việt hôm nay còn lâu mới nói đến chuyện hòa giải hòa
hợp được!
Thơ
'không dễ đọc'
Tuy vậy, đọc Tô Thùy Yên hoàn
toàn không dễ. Ông là một con người mâu thuẫn.
Nói như thi sĩ William Butler
Yeats: "Tôi đang tìm bộ mặt tôi hằng
có. Trước khi thế gian được tạo ra (I'm looking for the face I had/Before the
world was made)’’. Tô Thùy Yên có bốn gương mặt. Một thi sĩ phóng đãng, một
chiến binh thất bại, một tù nhân luyện ngục và một thiền sư suy mặc. Là một
trong những tác giả chủ trương nhóm Sáng Tạo cùng với các thi sĩ Thanh Tâm
Tuyền, Mai Thảo, Ngọc Dũng, từng có thơ in báo từ năm 17 tuổi và sáng lập nhà
xuất bản Kẻ Sĩ nhưng tuyệt đối ông lại chưa bao giờ in cho mình một tập thơ.
Nếu nói ở Sài Gòn trước 1975
việc tự do viết, tự do xuất bản ồn ạt dễ dàng như vậy nhưng Tô Thùy Yên lại
không có tập thơ nào thì thật khó tin. Lý giải việc này trong lần gặp nhau Đức,
thi sĩ kể với tôi ông chưa khi nào thấy hài lòng về thơ của mình. Mãi đến khi ở
trong tù ra, đã qua đến Mỹ ông mới tự in một "Thơ Tô Thùy Yên", mang danh nhà xuất bản An Tiêm. Sau đó
là thi phẩm "Thắp tạ'’ (2005)
ông ký tặng tôi. Với thi ca ông luôn sống với những hoài nghi.
Nhà
thơ phản kháng
Tô Thùy Yên là một nhà thơ
phản kháng theo nghĩa đẹp nhất của trí thức, văn nghệ. Phản kháng vì luôn đặt
ra những câu hỏi, truy xét, vầu vò ngôn ngữ. Ông luôn đặt mình ở tư thế phản
diện để phản biện. Thành ra ông cũng là người mâu thuẫn. Theo dõi hành trình
thơ của ông đôi khi tôi ngạc nhiên tự hỏi tại sao người ta nói nhiều về ông
nhưng rất ít người hiểu đúng ông. Là người khai phóng và khai sáng nhóm Sáng
tạo nhưng thơ ông về thể thức rất Tân cổ điển, hoàn toàn không chủ trương ý
thức làm mới hẳn như Thanh Tâm Tuyền. Vì vậy suốt một thời gian dài hình như
nhóm Sáng Tạo cũng dè dặt khi đặt ông vào. Mãi đến về sau này với độ lùi khoảng
50 năm thì người ta lại thấy bóng ông vượt lên "Ta về một bóng trên đường lớn" trong khi rõ ràng Thanh
Tâm Tuyền mờ hẳn đi.
Điều này cho thấy sự nghiệt
ngã của thơ. Sau những trào lưu, đột phá vẫn chính là lòng người yên nghĩ. Độc
giả có thể quay cuồng với một câu thơ bão bùng trong một giai đoạn, nhưng theo
thời gian để lắng lại chỉ có thể là những câu thơ dễ thuộc, vần vè, bình yên.
Thanh Tâm Tuyền từng cổ súy
rất văn hoa nói rằng Tô Thùy Yên là là thơ miền Nam nhưng ngôn ngữ
thơ của ông hoàn toàn miền Bắc chứ không phải miền Nam. Khen như thế
đồng nghĩa với việc đã ngầm nói ông đã phản bội lại từ ngữ của mình. Với lại,
nếu so sánh bằng cấp độ ngôn ngữ tôi đòi hỏi một mức độ cao hơn nữa, ví như sao
chưa thấy ai phê phán Phạm Công Thiện là Bắc kỳ với những triết luận, đả phái
của ông khi Thiện là dân Mỹ Tho Nam kỳ rặt? Thành thử nhận định này thoạt đầu
nghe có vẻ êm ái nhưng sau đó rất khó chịu. Đó là sự miễn cưỡng khi nói về cái
mới ấu trĩ!
Nhân
văn
Giá trị của thơ Tô Thùy Yên
nằm ở chất nhân văn, cái nhìn xoáy vào thân phận con người. Điều mà hình như
ông đã thấu tình đạt lý khi ở trong tù cộng sản ra. Không rõ hành trình đạt tới
cảnh giới ý niệm này có được trên tiến trình làm thơ của ông hay khi sự bắt bớ
giam cầm quá lâu - 13 năm tổng cộng cả của hai lần của thi sĩ đã khiến ông mệt
mỏi? Có thể đây là chung cục của sự suy tư rốt ráo hoặc tư thế buộc phải chọn
lựa chứ không còn cách nào khác! Để tồn tại hoặc chết? Nhưng rõ ràng tuy không
nói ra thuyết trung dung này đã thuyết phục được tâm lý khác nhiều người. "Ta về cúi mái đầu sương điểm / Nghe nặng từ tâm lượng đất trời / Cám ơn hoa đã vì ta nở / Thế giới vui từ mỗi lẻ loi".
Những suy tư đầy yếm thế của
"chiến binh thua trận" kiểu này tội thấy khá ít ỏi, hay gần như chưa
thấy rõ dung mạo trong tác phẩm của các nhà văn, thi sĩ miền Nam ở Sài gòn cũ hiện
vẫn còn sống ở Hải ngoại. Vì hơn ai hết, ngoài phẩm chất một thi sĩ, Tô Thùy
Yên là một tướng quân đội. Ông là thiếu tá Tâm lý chiến của quân đội miền Nam
Cộng hòa. Ông phải giải mã, trả lời câu hỏi hậu thế đó cho lịch sử. Đành rằng
"chính trị là một con điếm" và tư thế của một nhà thơ và một sĩ quan
cấp tá vẫn khó liên quan, ràng buộc với nhau.
Khắc
kỷ nghệ thuật
Một lý giải khác khá quan
trọng với thơ Tô Thùy Yên đó là thi sĩ theo trường phái khắc kỷ nghệ thuật. Hay
lý giải theo quan điểm Albert Camus "Sáng
tạo là cho số phận ta một hình thù". Như như thế cũng đồng nghĩa từ
trong nguyên ủy, ông phản lại, chống lại thơ tự do.
Một lần nói chuyện với nhà
văn Nguyễn Thị Thụy Vũ, bà cho biết ông làm thơ như cực hình, không có gì là
sung sướng cả! Ông nghiêng hẳn về tứ và ngôn ngữ! Đè nén cảm xúc trong các hình
tượng mẫu tự nghiêm nhặt. Vì thế ông chọn thể thức thơ cổ phong, tứ tuyệt hoặc
5 chữ, 7 chữ. Ông đọc và tìm hiểu điển tích rất nhiều.
Bà Thụy Vũ cho biết ông
thường "vắt nát óc" cùng kiệt cho một bài thơ. Ông chép đi chép lại
một bài thơ và thường vò xé bản thảo viết lại từ đầu nếu thấy câu chữ dó chưa
thật đắt, chưa thật ưng ý. "Vì thế
mỗi đêm ông làm thơ thì sáng dậy tôi thường phải đem một sọt rác đi đổ vì trong
đó đầy ngập những trang viết chưa ưng ý của ông".
Về hình thức ông theo quan
điểm của Adgar Allan Poe cho rằng độ dài của bài thơ không nên quá ngắn vì "một bài thơ cực ngắn có thể lúc này
hay lúc khác sẽ gây được tiếng vang nhưng sẽ không bao giờ tạo ra được ảnh
hưởng sâu sắc và lâu dài" (Nguyên lý thơ ca - The Poetic Pr - NHHM
dịch).
Vì thế những bài thơ nổi
tiếng của ông như "Trường Sa
hành", "Ta về", "Chiều trên phá Tam giang"… đều có
một độ dài cần thiết về hình thức đáng nể. Gây được ấn tượng cho người đọc. Tuy
vậy, dưới mắt những người làm thơ đôi khi vẫn thấy ông cũng khá tham lam bày tỏ
"thi bất tận ngôn" dẫn đến thừa thãi và quên "ý tại ngôn
ngoại". Ngay cả ông trong bài thơ "Ta
về" khá dài ông vẫn còn tiếc rẻ "Ta tiếc đời ta sao hữu hạn/Đành không
trải hết được lòng ta".
Chưa
được dịch giả quan tâm
Một điều rất đáng tiếc, một
giọng thơ ngoại hạng như Tô Thùy Yên vẫn chưa được các dịch giả quan tâm đúng
mức dịch để chuyển ngữ, dịch giới thiệu ra với thế giới. Từ trường phạm vi phổ
biến thơ ông cũng chỉ ở trong nước, đặc biệt là người Sài Gòn.
Năm
2005, lần đầu tiên trung tâm LiteraturWERKstatt và Viện Goethe có tổ chức một
chuyên đề thơ "105 kinh độ
đông" ở Đức đã mời nhà thơ Tô Thùy Yên (từ Hoa Kỳ) và tôi (Việt Nam).
Phần thơ của ông và tôi được các nhà nghiên cứu Sollozz, tiến sĩ Thái Kim Lan
và dịch giả Hồ Phạm Huy Đôn chuyển ngữ.
Dịp
này ông và tôi có hai buổi giao lưu với khán giả yêu thơ ở Berlin và Munich.
Bài thơ "Cánh đồng con ngựa, chuyến
tàu" của Tô Thùy Yên được xem như bài thơ tiều biểu của ông giai đoạn
khởi đầu cùng nhóm Sáng tạo. Bài này có được ông chọn lại trong dịp một số thi
phẩm của ông được chuyển ngữ.
Chuyến
đi khá ấn tượng vì chúng tôi có dịp được gần nhau. Tôi lại phát hiện thêm một
mâu thuẫn kỳ lạ trọng tâm hồn thi sĩ Tô Thùy Yên. Ông nói bằng tiếng Anh và
phản đối đến cùng chế độ toàn trị độc tài Cộng sản khi giao lưu với khán giả.
Một chế độ cầm tù và làm nhục văn nghệ sĩ. Hoàn toàn khác với những bài thơ ngỡ
đã đạt đến cảnh giới giác ngộ của ông, "Ta về khai giải bùa thiêng yểm/Thức dậy đi nào gỗ đá ơi/Hãy kể lại mười năm mộng dữ/Một lần kể lại để rồi thôi…".
Ông
nói với tôi "Thi sĩ, không ai có thể
làm nhục được hắn ngoài chính nó". Và đọc cho tôi câu thơ của
W.Emest Henley: "I am the master of
my fate, I am the captain of my soul".
Vâng, ông đã đúng. Cái chết
của ông cũng là một cột mốc gần như cuối cùng bị phá đổ bởi thủy triều thời
gian nghiệt ngã dành cho một nền Dân chủ Cộng hòa sớm tàn lụi. Như ngọn lửa
danh dự mà ông đã giữ được đến phút cuối cùng. Ông làm chủ số phận mình, chữ
nghĩa... Ông đã là và sẽ mãi là thuyền trưởng của hồn thơ, một con tàu thơ!
Nhớ đến Tô Thùy Yên, phút
chốc mắt tôi nhòa lệ khi nhớ lại những ngày hai anh em lang thang giữa biên
giới Đức và Pháp. Anh nói thân phận lưu vong làm anh luôn quay cuồng nhớ Việt Nam. Và nhớ đứa con
tật nguyển còn mắc lại ở rừng núi Lộc Ninh không rõ sống chết thế nào? Tại sân
bay Munich, không kiềm nổi
lòng mình, anh ngửa mặt lên trời khóc lớn. Rồi buồn thảm kéo vali đi giữa tuyết
trắng Berlin.
Rồi
sẽ còn những câu thơ anh Tô Thùy Yên ạ! Như anh đã đọc câu thơ của Saint - Pol
Roux mà em thấy hay quá nhờ anh chép lại vào sổ tay, anh nhớ không? "Cây thơ ca cắm rễ của nó vào tương
lai!"
NGUYỄN HỮU HỒNG MINH (Bài đã đăng trên BBC ngày 26/05/2019)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.