Nhà báo Bùi Tín khi còn ở trong nước. Người đội mũ nồi đứng giữa. |
Cùng đang học
trung học chuẩn bị thi tú tài. Người sinh tháng Chín, người sinh tháng Mười Hai,
cùng năm 1927. Cùng 18 tuổi khi cuộc Cách mạng tháng Tám, 1945 nổ ra. Cùng bị
cuốn hút bởi tiêu chí say đắm ngất ngây của cuộc Cách mạng tháng Tám: Đập tan
xiềng xích nô lệ, giành tự do cho nhân dân, giành độc lập cho đất nước.
Nhờ tài năng và
nền tảng văn hóa của một nền giáo dục nhân văn, cả hai đều trở thành những tên
tuổi, những gương mặt văn hóa sáng giá, đóng góp lớn cho cuộc cách mạng, để lại
cho lịch sử và nền văn hóa đất nước những giá trị văn hóa bền vững. Hai tên
tuổi đó là nhà báo Bùi Tín và nhạc sĩ Tô Hải.
Không phải chỉ có
hai tên tuổi Bùi Tín, Tô Hải. Cái hồn tinh tế nhạy cảm của con người mang trong
máu nền văn minh sông Hồng, cái vốn liếng của trí lự Việt Nam được tiếp nhận
chương trình giáo dục nhân văn của nền văn hóa Pháp, nền văn hóa đã mở ra kỷ
nguyên Ánh sáng và cuộc cách mạng Tự do – Bình đẳng – Bác ái.
Con người và nền
giáo dục đó đã tạo ra hơn một thế hệ những tài năng, những nhà văn hóa, những
trí thức, những nghệ sĩ lớn Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang,
Thanh Tịnh, Thụy An, Văn Cao, Trần Dần, Hoàng Cầm, Tử Phác, Lê Đạt, Chế Lan
Viên, Nguyễn Đình Thi, Nguyễn Khải, Nguyễn Minh Châu, Nguyên Ngọc, Trần Duy,
Trần Văn Cẩn, Sĩ Ngọc . . .
Hơn một thế hệ
tài năng đó đã bị cuốn hút bởi tiêu chí say đắm, ngất ngây của cuộc cách mạng
mùa thu năm 1945. Họ đi vào cuộc cách mạng mùa thu và cuộc kháng chiến chống
Pháp cùng những người cộng sản là để đến cái đích ước mơ từ trăm năm của cả
giống nòi Việt Nam: Đánh đuổi thực dân Pháp xâm lược, giải phóng giống nòi Việt
Nam. Nhưng khi cuộc kháng chiến chống Pháp đang đi đến kết thúc thắng lợi,
những người cộng sản lãnh đạo cuộc kháng chiến chống Pháp liền bộc lộ cái mưu
đồ tội lỗi, độc ác của họ.
Đặt đảng cộng sản
lên trên đất nước, lên trên dân tộc Việt Nam, những người cộng sản dẫn dắt cuộc
kháng chiến chống Pháp đã vì lợi ích của đảng cộng sản Việt Nam, vì lợi ích của
quốc tế cộng sản, thí bỏ lợi ích của đất nước, của dân tộc Việt Nam, vất bỏ mục
tiêu độc lập của cả dân tộc Việt Nam để theo đuổi mục tiêu của những người cộng
sản: mục tiêu xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa.
Họ nhẫn tâm cắt
đôi đất nước Việt Nam thành hai trận tuyến, cắt đôi dân tộc Việt Nam thành hai
nửa hận thù. Biến đất nước Việt Nam thành biên ải của khối cộng sản thế giới,
biến dân tộc Việt Nam thành đội quân gác biên ải, lấy máu dân tộc Việt Nam bảo
đảm sự an toàn, bền vững và lớn mạnh cho những nhà nước cộng sản đàn anh Trung
Cộng, Nga Xô.
Đánh thắng thực
dân Pháp xâm lược, những người cộng sản liền quyết liệt thực thi nền chuyên chế
độc tài trên nửa nước, hăm hở lấy máu dân làm chiến tranh áp đặt chuyên chế độc
tài trên cả nước. Người dân Việt Nam vừa thoát khỏi thân phận nô lệ của người
dân mất nước, xiềng xích nô lệ thực dân vừa rũ bỏ trên cổ, trên chân tay, trong
đầu óc người dân thì những người cộng sản lại chụp lên thân phận người dân Việt
Nam ách nô lệ mới còn nặng nề, khủng khiếp hơn nhiều lần ách nô lệ thực dân: nô
lệ cộng sản.
Nặng nề, khủng
khiếp nhưng nô lệ cộng sản tinh vi và giỏi lừa mị đến mức một nhà văn sắc sảo
như Nguyễn Khải cũng phải đến cuối đời mới nhận ra : “Ở các chế độ toàn trị chỉ có hai cơ quan mà quyền uy bao trùm cả xã
hội. Đó là cơ quan tư tưởng, tuyên truyền và cơ quan công an. Một để chăn, một
để chống. Còn khi đã có chuyện bất thường xảy ra thì chỉ có một biện pháp: đàn
áp, bắt giữ, lập tòa án xét xử những kẻ cầm đầu” (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất).
Trong thể chế nô
lệ cộng sản, những trí thức, nghệ sĩ, tinh hoa của dân tộc, những gương mặt văn
hóa của đất nước cũng chỉ là những đứa trẻ trong nhà trẻ cộng sản mà thôi: “Tám mươi triệu cái mặt không nhìn thấy mặt
/ Tám mươi triệu cái mmn tự nguyện bịt mồm . . . / Trí thức cụp tai / Ngòi bút
trượt dài sợ hãi / . . . Trí thức cụp tai xin phiếu bé ngoan” (thơ Nguyễn Đình
Chính).
Đầu năm 2006,
tổng kết một đời nô lệ cầm bút của mình, nhà văn Nguyễn Khải đau đớn nhận ra cả
cuộc đời đã mang cả trí tuệ, tài năng ra đóng góp cho một xã hội không có chân
móng: “Một xã hội mà công dân không được
quyền sống thật, nói thật, nhà văn cũng không được quyền bộc bạch tâm sự riêng
tư của mình trên trang giấy là một xã hội không có chân móng” (Đi Tìm Cái Tôi
Đã Mất).
Nhà báo Bùi Tín khi tị nạn chính trị ở Pháp. |
Thức tỉnh về thân
phận “Trí thức cụp tai xin phiếu bé
ngoan”, thức tỉnh về một xã hội cộng sản không chân móng, phản con người,
phản dân tộc, phản đất nước, những nhân cách trí thức Trần Đức Thảo, Nguyễn
Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần. . . đã lên tiếng và phải chấp nhận sự
trừng trị đàn áp, bắt giữ, tù đày man rợ của nhà nước độc tài cộng sản.
Không ném cuộc
đời vào đau khổ mòn mỏi vô ích trong ngục tù cộng sản như những người đi trước,
nhà báo Bùi Tín sang tị nạn chính trị ở nước Pháp của cách mạng Tự do – Bình
đẳng – Bác ái. Để ông viết và công bố với loài người văn minh về sự thật xã hội
cộng sản Việt Nam, về sự thật cuộc đời một nhà báo trong xã hội cộng sản. Nhạc
sĩ Tô Hải thì lặng lẽ viết về cuộc đời mình để kể với mai sau về thân phận ê
chề, tủi nhục của người nghệ sĩ trong nhà nước cộng sản.
“Hoa Xuyên Tuyết” và “Mặt Thật” của nhà báo Bùi Tín, “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn” của nhạc sĩ Tô Hải cùng với “Hoa Địa Ngục” của nhà thơ Nguyễn Chí
Thiện, “Đêm Giữa Ban Ngày” của nhà
văn Vũ Thư Hiên, “Đèn Cù” của nhà báo
Trần Đĩnh, “Lời Ai Điếu” của nhà báo
Lê Phú Khải, "Đến Già Mới Chợt
Tỉnh" của nhà báo Tống Văn Công là những cung oán ngâm khúc về những
thân phận đau khổ của người dân, của trí thức trong nhà nước cộng sản.
Là thiên ký sự về
nỗi thống khổ của người dân trong kiếp nô lệ cộng sản, là những trang tư liệu
lịch sử chân thực, sinh động về thời cộng sản trị đau đớn của giống nòi Việt
Nam, là lời thức tỉnh cho người dân, cho những trí thức đớn hèn đang còn u mê,
an phận trong kiếp nô lệ cộng sản.
Tác giả và nhạc sĩ Tô Hải (phải). |
Ngoài những tác
phẩm báo chí kịp thời, sắc sảo của nhà báo Bùi Tín, ngoài những nhạc phẩm còn
mãi với thời gian như hợp xướng Tiếng Hát
Người Chiến Sĩ Biên Thùy của nhạc sĩ Tô Hải thì Hoa Xuyên Tuyết, Mặt Thật và Hồi
Ký Của Một Thằng Hèn là những đóng góp lớn lao, quí giá cho cuộc vật lộn
thoát khỏi họa cộng sản của giống nòi Việt Nam.
Cùng có mặt trong
cuộc đời vào năm 1927, những năm cuối cùng của kiếp nô lệ mất nước, nhà báo Bùi
Tín, nhạc sĩ Tô Hải lại rời bỏ cuộc đời cùng một ngày thứ Bảy 11.8.2018, những
ngày tháng cuối cùng của kiếp nô lệ cộng sản. Cả cuộc đời hơn chín mươi năm,
hai tâm hồn đẹp, hai nhân cách lớn chưa có được một ngày trút bỏ nỗi niềm đau
đáu về vận mệnh đất nước, chưa có một ngày thôi canh cánh về thân phận người
dân.
Nhưng nỗi niềm
của hai trí thức sáng, của hai nhân cách đẹp đã thức tỉnh hàng triệu người dân
Việt Nam, đã thức tỉnh thế hệ trẻ Việt Nam. Hàng triệu người đã có mặt trong
hàng ngũ đấu tranh loại bỏ thảm họa cộng sản tăm tối, đưa dân tộc Việt Nam hòa
nhập với loài người văn minh, hòa nhập với thời đại xán lạn của kỷ nguyên văn
minh tin học. Tên tuổi Bùi Tín, Tô Hải cùng những tên tuổi Trần Đức Thảo,
Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần . . . sẽ được khắc ghi vào trang
sử vượt qua đêm tối nô lệ đi tới ánh sáng độc lập tự do của giống nòi Việt Nam.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.