samedi 8 juillet 2023

Nguyễn Ngọc Chu - « Chính phủ sụp đổ »

 

Sáng nay một số báo đưa tin “Chính phủ Hà Lan sụp đổ”. Thoạt nghe tưởng “kinh thiên động địa”.

Thực tế thì chỉ vì muốn hạn chế dòng người xin tị nạn đến Hà Lan, nhưng hai trong số bốn đảng thuộc liên minh cầm quyền không đồng ý, mà Thủ tướng Mark Rutte (thủ lĩnh đảng bảo thủ) đã đệ đơn từ chức của toàn bộ nội các.

Sự tự nguyện từ chức của chính phủ khi không đạt được sự đồng thuận của các đảng phái về một vấn đề nào đó, là biểu hiện của một xã hội nhân văn, dân chủ.

Chương trình phát thanh RFI ngày 08.07.2023


 

Phan Châu Thành - Tình hình chiến sự Ukraina ngày thứ 498, 07-07-2023

 

1. Chiến  trường Bakhmut lại một lần nữa quay về trung tâm của cuộc chiến tại Ukraina, chỉ khác trước là lần này quân Ukraina tấn công còn bên Nga chuyển sang cố gắng phòng thủ. 

Sau hơn 1 tháng đụng độ ác liệt, phía Ukraina đã dần dần chiếm được cao điểm ở phía nam thành phố, gần làng Klishchiivka và từ đây, nã đạn xuống các vị trí của quân Nga bên dưới, gây nhiều thiệt hại cho Lữ đoàn lính dù số 83, khiến họ phải rút lui một cách hỗn độn vào bên trong khu vực dân cư trong làng.

vendredi 7 juillet 2023

Wagner : Các phó tướng của Prigozhin sẽ ra sao sau cuộc nổi dậy ? (1)

 

(Emmanuel Grynszpan, Le Monde 07/07/2023) Được Kremlin nuông chiều nhờ mang lại những chiến thắng ở Syria hay Ukraina, họ đã biến mất hay trở nên kín tiếng.

Năm 2016, họ hãnh diện chụp hình tại Kremlin bên cạnh Vladimir Putin, ngực gắn đầy huy chương nhờ chiếm được Palmyra ở Syria. Giờ đây, mười hai ngày sau cuộc binh biến ngắn ngủi của Wagner, các phó tướng của Yevgeny Prigozhin đã trở nên những kẻ bị xa lánh. Dmitri Utkin (biệt danh « Wagner »), Alexandre Kuznetsov (« Ratibor ») hay Andrei Trochev (« Sedoi ») đã trở nên nhũn nhặn.

Trong khi ông chủ dùng máy bay riêng qua lại giữa Nga và Belarus nhằm cố gắng cứu vãn những gì còn lại trong đế chế truyền thông, hệ thống nhà hàng và lính đánh thuê của mình, những tay chân của Prigozhin phải đối mặt với một lựa chọn phức tạp. Liệu họ cũng sẽ tị nạn ở Belarus, theo lời mời của nhà độc tài Alexandre Lukashenko, trong khi chờ đợi cơn bão đi qua?

Đỗ Duy Ngọc - Xây sân bay

 

Việt Nam vẫn còn là nước nghèo, nhất là đang thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Dân còn khổ, bệnh viện còn thiếu, trẻ con vùng cao, vùng sâu, vùng xa không có ngôi trường ra hồn để học. Người công nhân, lao động kiếm ăn từng bữa hụt hơi, thất nghiệp đe doạ, cái đói chực chờ.

Thế mà nhà nước lại cứ mở thêm sân bay. Phí tổn không hề nhỏ. Hà Nội với sân bay Nội Bài chưa thấy đủ, lại tính mở thêm ở Hà Nội một sân bay nữa. Theo dự tính, đến năm 2050, Việt Nam sẽ có 33 sân bay. Theo quy hoạch, thời kỳ 2021-2030, cả nước sẽ hình thành 30 sân bay gồm:

14 sân bay quốc tế: Vân Đồn, Cát Bi, Nội Bài, Thọ Xuân, Vinh, Phú Bài, Đà Nẵng, Chu Lai, Cam Ranh, Liên Khương, Long Thành, Tân Sơn Nhất, Cần Thơ và Phú Quốc.

Nguyễn Đình Bổn - Tiêu chuẩn kép mất dạy của Trung Quốc!

 

Vụ Việt Nam cấm chiếu phim Barbie vì lý do có đường lưỡi bò được truyền thông quốc tế loan tin rộng rãi.

Trả lời câu hỏi của giới nhà báo về vụ này, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc Mao Ninh hôm thứ Ba (04/07) nói các nước không nên gắn vấn đề Biển Đông với hoạt động trao đổi văn hóa bình thường.

Đây là một sự xảo trá, một tiêu chuẩn kép mất dạy !

Hà Phan - Đường lưỡi bò : Dứt khoát không để tạo tiền lệ !

 

Nói bảo thủ hay cố chấp tôi nhận, nhưng gì chứ vụ đường lưỡi bò là phải dứt khoát! Đừng có lấy lý do văn hóa, kinh tế hay ngoại giao, bộ mặt này nọ ra để xuê xoa cho bất cứ ai, công ty, tổ chức nào ủng hộ đường lưỡi bò.

Cái gì mình không cấm, không cản, không kiểm soát được thì đành chịu chứ có quyền, có cách cần kiên quyết để không tạo tiền lệ.

Họ chỉ xin lỗi khi việc đã rồi, dễ dàng bỏ qua nghĩa là đồng ý. Mưu mô áp đặt lưỡi bò khắp nơi, đủ lĩnh vực và chủ đích len vào giới trẻ để chấp nhận dần rồi lấy đó làm bằng chứng chống lại chủ quyền quốc gia mình, chẳng bao giờ là vô tình hay sơ suất cả.

Lưu Trọng Văn - Học trò nghiện ma túy bắt đầu từ cái bẫy này

 

MỖI GIA ĐÌNH HÃY THẬT CẢNH GIÁC!

Công an Thanh Hóa cho biết:

“Theo điều tra, xác minh của Phòng cảnh sát điều tra về tội phạm ma túy Công an tỉnh Thanh Hóa. Thời gian qua, trên địa bàn Thanh Hóa xuất hiện loại ma túy thường được đựng trong các gói trà giảm cân, đông trùng hạ thảo, gói bột nước trái cây có in dòng chữ dễ nhầm lẫn như: "Crispy fruit", "Crispy fruit grape", hoặc "nước dâu", "nước vui", cà phê "White coffe"…

Công an Thanh Hóa khẳng định:

“Đây là sản phẩm nhìn bề ngoài giống một loại nước giải khát, trong đó có dạng gói hương dâu, hương nho, hương xoài. Theo kết quả giám định của cơ quan công an, số ma túy trên là một loại ma túy mới xuất hiện, được pha trộn từ nhiều chất ma túy tổng hợp như: MDMA, ketamine, diazepam.

Nguyễn Thông - Chuyện dạy văn học văn (5)

 

Vẫn chuyện dạy văn học văn của ròng rã mấy chục năm, từ thập niên 50 đến thập niên 90 thế kỷ trước.

Như nhà cháu đã kể, môn văn trong nhà trường xã hội chủ nghĩa chả khác gì môn chính trị. Giá trị văn học bị xem nhẹ, thậm chí tước bỏ, để thay vào đó những nội dung, chủ đề, đề tài mang màu sắc chính trị, phục vụ chính trị. Ai đời, tác phẩm văn chương được đưa vào sách giáo khoa lại là thứ chả văn chương chút nào.

Kiểu như “Nay ở trong thơ nên có thép/Nhà thơ cũng phải biết xung phong”, “Đau khổ chi bằng mất tự do/Đến buồn đi ỉa cũng không cho”, “Em ơi ra mà xem kìa mây bay/Lớp lớp trên nền trời đuổi giặc/Tốp đi đầu in hình quân xâm lược…/Chiến tranh nhân dân là vô địch/Sẽ đi vào quần chúng học thuyết ta”, “Dọn tí phân rơi, nhặt từng ngọn lá/Mỗi hòn than mẩu sắt cân ngô”, “Ngói mới trăm nơi cùng cửa sổ/Xây lên không khí những tòa gương”, v.v...

Nguyễn Thông - Chuyện dạy văn học văn (4)

 

Cuộc sống luôn vận động và biến đổi, tại sao môn văn trong nhà trường xã hội chủ nghĩa lại ì ra, giống như nửa thế kỷ trước?

Không nhất thiết cứ phải thay đổi hết, có những tác phẩm hay vẫn cần giữ lại, những bài thơ Các vị La Hán chùa Tây Phương, Tre Việt Nam, truyện ngắn Một lần tới thủ đô, Lặng lẽ Sa Pa... chẳng hạn.

Nhưng những thứ quá cũ kỹ, nhất thời như Vợ nhặt, Tắt đèn, Thư nhà, Hòn đất, Sống như anh, Bất khuất, Nhật ký trong tù, thơ Tố Hữu, Xuân Diệu... thì nên đưa vào bảo tàng được rồi. Cũng như bài “Lê nin trong hiệu cắt tóc” vậy, chỉ hợp với lứa tuổi sinh ra trước 1975, chứ bắt bọn trẻ bây giờ học, chúng nuốt làm sao trôi.

Nguyễn Thông - Chuyện dạy văn học văn (3)

 

Thời tôi đi học, kể từ cấp 1 đã nghe người nhớn nói với nhau “văn dĩ tải đạo”, còn bé nên chả hiểu. Tới lúc nhớn thì lờ mờ rằng đó là thứ quan điểm về văn chương của người xưa.

Đại loại văn để chở đạo, còn đạo là gì thì rộng lắm. Thày tôi bảo lớn rồi hiểu. Lên cấp 2, học lớp 7, hỏi thầy Phất, thầy nói đạo không phải chỉ những lời dạy của Khổng tử, Mạnh tử đâu, mà bất cứ cái gì vì con người, bênh vực con người đều đạo cả. Văn chứa những thứ ấy mới là văn. Tôi về hỏi lại thày, thày gật.

Nhưng trong nhà trường xã hội chủ nghĩa lại khác. Suốt mấy chục năm (còn bây giờ thế nào thì tôi không rõ lắm) người ta chỉ nhét vào môn văn (cả ở trường học lẫn xã hội) thứ đạo chính trị, đạo cộng sản. Những tác phẩm nào phù hợp với đạo này thì được đưa vào sách giáo khoa để dạy cho học trò.

Nguyễn Thông - Chuyện học văn làm văn (2)

 

Tôi gắn bó với môn văn của chế độ này đã lẩu lầu lâu nên quá rành về nó. Kể từ khi học cấp 2 rồi cấp 3 (hệ 10 năm), tiếp đó mài đũng quần ở khoa Văn 4 năm rưỡi, rồi dính ngay nghề dạy học gần hai chục năm nữa, còn gì mà chẳng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”.

Những ai ở miền Bắc trước năm 1975 trải qua các cấp học phổ thông (hồi ấy, từ cấp 1 tới cấp 3, tức từ lớp 1 đến hết lớp 10, gọi chung là hệ phổ thông, để phân biệt với hệ bổ túc văn hóa; cũng như đại học có hệ chính quy, khác với hệ tại chức, chuyên tu) đều hiểu môn văn trong nhà trường nó là thứ văn gì.

Sau nhiều năm thời thế thay đổi, cho tới nay, về cơ bản môn văn vẫn vậy. Nói ngắn gọn thì, không có văn chương đúng nghĩa trong nhà trường xã hội chủ nghĩa, mà chỉ có văn học cách mạng, văn học chính trị. Một thứ văn học què quặt, thiển cận, phiến diện, méo mó, phi nghệ thuật, bị chính trị chi phối đến mức thảm hại. Một thứ văn học sống sượng phục vụ tuyên truyền, giết chết nghệ thuật.

Nguyễn Thông - Chuyện học văn làm văn (1)

 

Nhân chuyện thiên hạ đang lời ra tiếng vào về đề thi môn văn, về bài văn dài 22 trang... nhà cháu ngẩn ngơ nhớ lại chuyện dạy văn, học văn, làm văn, thi văn những năm chưa xa.

Trong các môn học ở nhà trường, văn luôn được coi là môn chính, cùng với toán. Thậm chí ngày xưa, xưa xửa xừa xưa, chỉ học mỗn môn văn. Bắt đầu từ “nhất là một, nhị là hai” rồi tam tự kinh, rồi đến tứ thư ngũ kinh. Cứ thuộc kinh sách như cháo, xôi kinh nấu sử thật nhừ là có thể đi thi, giành lấy cái bảng vàng trạng nguyên bảng nhỡn. Chả cần toán lý hóa sinh siếc gì cho mệt.

Văn mặc nhiên được coi là thứ tiêu chuẩn để đánh giá con người, cả về tri thức và đạo đức. Hồi xưa khen nhau, ai đó được xếp vào hạng “văn hay chữ tốt” không khác gì bây giờ được phong giáo sư tiến sĩ, anh hùng, huân chương Hồ Chí Minh, danh hiệu nhân dân này nọ.

Chương trình phát thanh RFI ngày 07.07.2023


 

jeudi 6 juillet 2023

Nguyễn Thông - Chuyện đồng hồ (1)

Trong những thứ “vật bất ly thân” của một thời, chiếc đồng hồ đeo tay được coi là món sang trọng và trị giá nhất. Mấy thứ còn lại gồm kính, bút, đèn pin.

Ông em rể tôi có thói quen chỉn chu cẩn thận, trước lúc xuất hành đi đâu, hoặc trước khi từ chỗ nào đó trở về, lại nhắc toáng lên “nhớ kiểm tra đèn pin kính bút đồng hồ xem để quên cái gì không”. Vài năm trở lại đây thì lão ý đã bắt kịp thời đại, không nhắc đèn pin kính bút nữa mà đảo mắt ngó nghiêng rồi hô nhớ đừng quên điện thoại và cục sạc nhá.

Bây giờ chả mấy ai khoe đồng hồ dù có những cái xịn giá lên tới mấy trăm nghìn đô Mỹ, quy ra tiền xứ ta phải vài chục tỉ bạc. Hẩm hiu bởi nó đã hết thời, trừ một vài thương hiệu cực xịn, người ta sắm hoặc đeo do thừa tiền, cốt để khoe của, trưởng giả học làm sang.

Nguyễn Đình Bổn - Nỗi niềm cay đắng của tổng thống Zelensky!

 

Ông vừa đáp máy bay xuống Bungari, quốc gia khá thân thiện với Ukraine và được cho là còn một kho vũ khí lớn dù cũ, nhưng vẫn sử dụng tốt. Có còn hơn không!

Vì sao? Trong cuộc trả lời phỏng vấn mới nhứt, ông cho biết vì phương tây cung cấp vũ khí chậm đã làm cuộc phản công bị trì hoãn nhiều tháng, giúp người Nga cũng cố phòng tuyến phòng ngự, đào nhiều chiến hào, gài mìn dày đặc làm các mũi phản công của Ukraine bị ngăn chặn khá nhiều.

Ngoài ra Nga tuyệt đối mạnh hơn về máy bay chiến đấu.

Đặng Sơn Duân - Vấn đề tẩy chay “Đường lưỡi bò”

“Đường lưỡi bò” trở nên nóng bỏng với hai sự kiện liên tiếp liên quan đến sự xuất hiện của nó. Đầu tiên là phim Barbie sắp được công chiếu đã bị cấm ở Việt Nam. Kế đến là vụ lùm xùm liên quan đến công ty tổ chức show Born Pink ở Hà Nội. (Có lẽ tôi mới hạ phạm hay sao chứ tôi hoàn toàn xa lạ với hai cái tên này).

Trước hết, chúng ta không được quên “đường lưỡi bò” không chỉ đơn giản là những vạch đứt đoạn trên một bản đồ hay hình họa. Nó là biểu hiện của sự bành trướng và xâm lược. Đằng sau nó là tiếng kêu khóc của vô số ngư dân bị chèn ép, cướp bóc và bách hại trên biển. Nó là sự tước đoạt sinh kế của người dân, của công cuộc phát triển, khai thác tài nguyên của đất nước và là sự xâm chiếm trắng trợn không gian sinh tồn của dân tộc.

Vì thế, không thể có chuyện nhân nhượng với bất kỳ ý đồ tuyên truyền nào cho “đường lưỡi bò”. Các trường hợp như Abominable hay Uncharted thể hiện rõ ý đồ này, vì thế việc cấm chiếu nó là điều hiển nhiên. Trường hợp phim Barbie mới đây có gây chút tranh cãi vì cái gọi là “đường lưỡi bò” trong hình ảnh của phim khá mơ hồ, khiến không ít người bên ngoài cho rằng Việt Nam chủ trương “thà giết nhầm hơn bỏ sót”.

Nguyễn Quốc Tấn Trung - Diễn ngôn về Biển Đông, và điểm dừng nào cho các cuộc tẩy chay?

 

Bức ảnh trên đây là bản đồ dùng cho mục “Hỗ trợ” (Support) của Công ty điện thoại thông minh Oppo - Trung Quốc. Đường chín đoạn được vẽ rõ ràng, dù đang để khả năng contact ở chế độ toàn cầu (Global).

Tuy nhiên, Oppo là công ty điện thoại lớn thứ hai tại Việt Nam, chỉ đứng sau Samsung (với thị phần 21,6%).

Tương tự, Samsung - nhà cung ứng điện thoại thông minh hàng đầu Việt Nam - cũng đang sử dụng bản đồ hỗ trợ có đường chín đoạn tương tự với Oppo.

Nguyễn Ngọc Chu - Xóa « nạn mù chữ »

 

1. Vào năm 2023, xem clip hàng ngàn phụ huynh đi thâu đêm xếp hàng để dành cho con một suất lên lớp 10, lại nhớ đến lời Chủ tịch Hồ Chí Minh nói năm 1946.

Sau tổng tuyển cử Quốc hội khóa I, nhận chức Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, trả lời phỏng vấn đăng trên báo ‘Cứu Quốc’ ngày 21/01/1946, Chủ tịch Hồ Chí Minh phát biểu: "Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành".

Ngay sau đó, chiến dịch ‘bình dân học vụ’ đã được tiến hành rầm rộ để xóa “nạn mù chữ”. “Nạn mù chữ” của năm 1946 là không biết đọc, không biết viết.

Chương trình phát thanh RFI ngày 06.07.2023