Đất nước đứt làm đôi
Như đứt đôi con đỉa
Mỗi con lớn lên không hề ngắm nghía
Phía phần đuôi đau nhức của mình
Đất nước đứt làm đôi
Như đứt đôi con đỉa
Mỗi con lớn lên không hề ngắm nghía
Phía phần đuôi đau nhức của mình
Sài Gòn năm 1967
Các tà áo dài trên đại lộ Hàm Nghi
Một chút gió cũng làm cây run rẩy
Những ngày cuối năm man mác xuân thì
Có một bạn đọc nữ, nick Thảo Dân gì đó, viết một bài về cụ Tú Xương, chê thơ cụ là nhảm, là sản phẩm của một nho sinh bất tài, bất đắc chí vì thi trượt.
Lý do vì bạn ấy ghét cay ghét đắng cái anh Tú vô tích sự, phải để vợ nuôi, chỉ suốt ngày lông bông thơ phú. Bạn này có lẽ ghét chồng lắm, đến nỗi ghét lây cả anh Tú? Hay là...
Chao ôi, Tú Xương, người sống trên cuộc đời chưa đầy 40 niên, bên cạnh những Nho gia lừng lững, khiến cụ Tam Nguyên Yên Đổ phải thốt lên:
Mặc dù đã được tiên liệu, nhưng sự viên tịch của Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ vẫn tạo ra một xúc động lớn với những ai quan tâm đến Phật giáo Việt Nam trong giai đoạn phức tạp này.
Riêng với thày Tuệ Sỹ không chỉ là một vị lãnh đạo tinh thần đáng kính của giáo hội Phật giáo Thống nhất, thày còn là một thi sĩ tài hoa, một học giả uyên bác.
Với cá nhân tôi, tôi thành thật kính ngưỡng một khí phách đã trở nên hiếm có trong thời đại chúng ta. Đó là tinh thần vô úy không khoan nhượng, không thỏa hiệp với cái xấu, cái ác của Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ.
Ngày 11.11 Phan Huỳnh Điểu… ra đời, còn Hàn Mặc Tử về với đất.
Gã đến dự 99 năm Phan Huỳnh Điểu. Tuổi ta là trọn một trăm. Cũng chỉ chưa bước qua tuổi 20 chàng trai xứ Quảng đã lãng mạn tình: “Ôi ta buồn ta đi lang thang”với ca khúc Trầu cau, để rồi đùng cái vào tuổi 21 hào hùng khúc quân hành cách mạng:
“Ðoàn Vệ quốc quân một lần ra đi
Toàn thắng vinh quang ghi ngày trở về
Ngày 13 tháng 7 năm 1961
Tổng Thống Ngô Đình Diệm ký sắc lệnh khẳng định chủ quyền Hoàng Sa
Giặc phương Bắc hết khua môi múa mép
Trực thuộc Quảng Nam một dải sơn hà
Tạ Duy Anh : Nhà thơ Thanh Thảo nhắn: Có tập thơ mới tặng em, chắc đang trên đường đến. Gửi trước cho em bài thơ này.
Thanh Thảo, cả trong cuộc sống và thơ, đều luôn thao thức với những nỗi đau của cuộc đời, với một tinh thần tự vấn lương tâm nghiêm khắc của một trí thức lớn. Xin trân trọng giới thiệu bài thơ ông chủ ý mượn tên một tác phẩm nổi tiếng. “Những người muôn năm cũ/ Hồn ở đâu bây giờ ?” (Vũ Đình Liên).
NHỮNG NGƯỜI MUÔN NĂM CŨ
đứng trước mặt ta
những người muôn năm cũ
họ mấp máy môi nháy mắt
không hiểu vì sao
những gì họ đấu tranh, sống và chết
giờ lại thành cạm bẫy
Thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân là:
"Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông"
Vào sách giáo khoa, ban biên soạn biến thành:
Thiên hạ đang ì xèo vụ thơ dở bị đưa vào sách giáo khoa dạy trẻ con.
Ai cũng có quyền làm thơ dở, kể cả thi sĩ hạng nhất như Tố Hữu kiểu "tiếng đầu lòng con gọi Xít ta lin". Nhưng đưa thơ dở vào sách giáo khoa là một trọng tội hủy hoại con người, thậm chí cần bị phạt nặng, khởi tố, truy tố, về tội "đầu độc trẻ con".
Một trong những nguyên nhân cơ bản làm bọn trẻ thời nay hư chính là sách giáo khoa.
Cựu thiếu úy Việt Nam Cộng Hòa Phan Xuân Sinh kể:
1. Phát hiện hầm bí mật, tôi ra lệnh cho lính của tôi không được bắn, không được thả lựu đạn xuống hầm. Tôi đứng ở cửa hầm, không cầm súng: “Các anh lên đi, chúng tôi bảo đảm tính mạng cho các anh”.
Im lặng. Tôi cảm giác thời gian như không trôi.
Tôi biết, rất có thể sẽ có việt cộng khi lên khỏi hầm bất ngờ nã súng vào tôi. Lúc ấy tôi mới 23 tuổi, chưa đầy hai năm làm lính lăn lộn chiến trường, tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại có chọn lựa không chuyên nghiệp nhà binh như vậy. Tôi hồi hộp chờ đợi. Bỗng thấy một cánh tay giơ lên từ dưới hầm. Rồi dần hiện lên một chàng trai mặc áo blouse trắng.
Tin nhạc sĩ Y Vũ tạ thế đến với tôi thật bất ngờ. Tôi quen ông trong hoàn cảnh lưu vong gặp lưu lạc.
Năm 1981 sau khi rời khỏi quân lao H39, tôi tao ngộ ông tại một quán cóc liêu trai dưới chân cầu Công Lý, trước nhà chị Đông Phương Huệ. Lúc đó tôi đạp xích lô và ông bán ve chai.
Tôi cực kỳ ngạc nhiên về Y Vũ, em trai nhạc sĩ Y Vân khét tiếng. Trong khi người anh trai kín đáo quý phái bao nhiêu, thì ông giang hồ bấy nhiêu. Ông dám đi bán ve chai cùng với các dị nhân văn nghệ thuở ấy như Nguyễn Ước, Phan Trần Hoạt, Phù Hư, Sơn Quăn, Ngô Tá Tích.
(Viết gửi "trùm cuối")
Phố của tôi ngày đó
Góc đường
Rào thép gai giăng ngang nằm tê tái
Cành hoa hồng đêm qua ai để lại
Chưa kịp khô
Bên gai nhọn khẽ cười
Kìa những kẻ mũ cao áo rộng,
Ngọn bút son thác sống ở tay,
Đô la găm một túi đầy,
Đã đêm Việt Á lại ngày vaccine
Con nai vàng ngơ ngác
Trong rừng thu
Con nai vàng văn chương ấy
Đã về đâu
Hay vẫn đạp lá vàng khô trong cánh rừng chữ nghĩa mịt mù
*
Những con nai của người tử tù
Được làm từ sợi ni-lông hy vọng
Cần mẫn từng ngày đan bằng tăm
Con nai đen, con nai trắng, con nai hồng
Cựu thư ký thứ trưởng Y tế Phạm Trung Kiên - chung thân:
“Cò kè bớt một thêm hai
Giờ lâu ngã giá tiền vòi: chung thân”
Cựu cục trưởng Cục Lãnh sự Bộ Ngoại giao Nguyễn Thị Hương Lan - chung thân:
Đầu thập niên 80 sau khi ở quân lao H39 ra, tôi lang thang cùng Sáu Nhiệm, Ba Minh, Tư Thuyết thì gặp Tám Lam tại quán cà phê vỉa hè trên đường Duy Tân (tức Phạm Ngọc Thạch bây giờ).
Cũng cần nói Tám Lam là bí danh của Hạ Đình Nguyên, một ông anh thời hoạt động phong trào của tôi. Tuy mang tiếng “ông anh” nhưng cả Tám Lam, Sáu Nhiệm, Ba Minh và Tư Thuyết đều coi tôi như bạn.
Cũng cần nói tiếp trước 75 tôi tham gia cách mạng với bí danh là Hai Long và chuyện tham gia này thì “hồn ai nấy giữ, mạnh ai nấy biết”. Mấy ông anh chỉ cần biết tôi là Bùi Chí Vinh, thi sĩ của Tổng Đoàn Học Sinh Sài Gòn, Biên Tập Viên trang Văn Nghệ đầu tiên của báo Tuổi Trẻ, tình nguyện đi bộ đội năm 1978, chống lại bọn chỉ huy đặc công thủy D3 E 10 Rừng Sát, bị chụp mũ “mưu sát cán bộ, cướp đoạt chính quyền” và bị biệt giam ở quân lao Bộ Tư Lệnh Thành.
Cuộc sống đổi thay trong chớp mắt
Trước kia con gái vốn ngoan hiền
Sau 75 nữ sinh thành giặc
Tuổi học trò vô lớp ngã nghiêng