Coi trời bằng cái vung
Coi dân như rác rưởi
Nếu chúng ta làm sai
Thì chúng ta xin lỗi
Còn dân mà lỡ dại
Thì lập tức nhốt liền
Chúng ta là quan lại
Luôn được quyền ưu tiên
Coi trời bằng cái vung
Coi dân như rác rưởi
Nếu chúng ta làm sai
Thì chúng ta xin lỗi
Còn dân mà lỡ dại
Thì lập tức nhốt liền
Chúng ta là quan lại
Luôn được quyền ưu tiên
1.
Đêm qua mót được cơn mưa
Sót từ mùa thu năm ngoái
Hình như nó cũng rất buồn
Vì nghe tiếng rơi uể oải
2.
Sài Gòn mưa 9 hạt mưa
Hạt 10, 11 chắc chừa ngày mai
Có người bảo tớ đếm sai
Nhà Bè rơi hạt 12 lâu rồi
ta mang tuổi hai mươi vào rừng tám năm
bốn năm những vùng kinh tế mới
ba năm lòng hồ Dầu Tiếng – chiến khu Dương Minh Châu …
một năm chiến trường biên giới K
máu và không chắc còn nước mắt
trả xong món nợ lý lịch dù không con sĩ quan
dù không nhà địa chủ
thân thế ngay trên vai, mái tóc dài
hippie choai choai
ta trả nợ xong một phần “tiểu tư sản thị thành”
“Sa trường ai tiếc đời trai trẻ
Lính chiến ra đi bất phản hồi”
Cảm ơn Vũ Hồ Như, bạn tìm đâu ra một bài thơ và bức ảnh quá đỗi tuyệt vời như vậy? Mình nghĩ rằng những ai từng trải qua những ngày tháng Tư 1975, đọc xong bài thơ này, nhìn vào bức ảnh này, hẳn không cầm được nước mắt!
Với những câu chữ dung dị nhưng chất đầy cảm xúc, tác giả bài thơ đã vẽ nên một trong những bức tranh bi thương của tuổi trẻ Việt Nam trong cuộc chiến tương tàn, mà kẻ thất trận là cả một dân tộc - đã đánh mất hàng triệu sinh mạng để đổi lấy một tương lai đầy bất trắc.
30 tháng 4 sắp trôi qua
Lại chuẩn bị đặt tên đường cho những thằng quái ác
Thằng thì lập "trạm ngăn sông cấm chợ" từ tỉnh này sang tỉnh khác
Thằng thì cướp của cải miền Nam cho vào túi của mình
30 tháng 4 còn ám ảnh cuộc hành hình
Đã tiếp tục ám ảnh tên đường cho đao phủ
Ai đã làm các chiến sĩ Gạc Ma bức tử
Ai đã bắt binh lính khoanh tay nộp mạng giặc Tàu
Sẽ không ai nhắc đến ngày 30 tháng 4
Như một ngày uất hận
Nếu ngày đó những người chiến thắng
Biết đối xử với nhân dân miền Nam bằng tình nghĩa đồng bào
Nếu ngày đó một giọt máu đào
Còn hơn ao nước lã của giặc Tàu phương Bắc
Nếu ngày đó đừng tập trung sĩ quan, công chức lên rừng thiêng nước độc
Đừng dửng dưng nhìn những thuyền nhân nữ vượt biên bị hãm hiếp dày vò
Cô gái nghe điện thoại từ cha
Nín thở chạy ra ga
Sẽ gặp cha trên chuyến tàu tốc hành ra trận!
Nhịp tim cô như tiếng tàu xình xịch…
Đoàn tàu lao đi như cơn lốc
Những người lính chỉ kịp nhổm lên, reo cười, tay vẫy
Ngày 27-4 là ngày giỗ ba tôi, 49 năm về trước, ngày 27-4-1975. Ba tôi mặc đồ lính lên đơn vị. Ông là Thượng sĩ thường vụ Liên đoàn 32 Biệt Động Quân đóng tại Gò Dầu -Tây Ninh, và từ đó cho tới ngày 30-4 ông đã không bao giờ về nữa!
Mẹ và anh tôi có đi lên hướng Củ Chi Tây Ninh tìm, nhưng không có tung tích, chỉ thấy hai bên đường xác chết rải rác...nhưng không có ba tôi.
Mãi tới hơn một năm sau, một người lính thân cận của ba tôi, sau khi đi học tập ba ngày (vì là lính trơn nên chỉ học ba ngày)về quê sinh sống, nay có dịp lên Sài Gòn, đã đến nhà báo tin rằng ba tôi đã chết (nhưng không tìm thấy xác). Từ đó gia đình lấy ngày ông ra đi 27-4 là ngày giỗ.
THÁNG TƯ NHỚ CHA
Đại tá Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Công Vĩnh
Trước 1975 là một con người
Dự tiệc cùng vợ chồng Tổng Thống
Không khoảng cách nào giữa vua chúa bầy tôi
Trai thời loạn trong quốc gia thời loạn
Cầm súng bảo vệ quê hương là chuyện bình thường
Bình thường kể cả khi rời bàn tiệc
Có thể rung đùi hát vọng cổ cải lương
Nói với ai vậy mậy
Trước mặt là đồng bào
Sau lưng là băng nhóm
Trên đầu là giặc Tàu
Buông một lời gươm đao
Rút lại cũng không kịp
Đồng bào thì ho lao
Gặp quan là sợ khiếp
Đom đóm lập lòe soi cửa dục,
Huệ hoa thum thủm úng sân đình.
Tràm ơi cây có còn xanh lá
Gửi về anh một chút hương tình...
TỐNG BIỆT HÀNH
(Phỏng Thâm Tâm)
Ba tao đã thắng ba mày
Bây giờ bại trận cả mày lẫn tao
Đạn bom, gươm súng thủa nào
Vẫn còn mắc kẹt trong bao tử mình.
*
Năm 75 chị mất chồng
Tháng tư nghe tiếng pháo bông khóc òa
Không cần phải gọi nắng
Nắng quá khủng khiếp rồi
Toàn miền Tây hạn hán
Vì cơn nắng khô môi
Đang thèm giọt mưa rơi
Thì lại đi gọi nắng
Mặt đường nhựa bốc hơi
Cả Sài Gòn chết lặng
Tưởng thằng thợ vẽ dốt
Phong trào thành "phong chào"
Ai dè báo cũng dốt
Chính thành "trính" chớ sao
Cả nước thi nhau dốt
Quên sách vở thánh hiền
Thời văn hay chữ tốt
Đã lộn sòng đảo điên