Dường như thể chế nào, lực lượng
cầm quyền cai trị nào cũng mắc căn bệnh thích xây dựng hình tượng đại diện. Bọn
trẻ bây giờ gọi là idol (ai đồ), thần tượng.
Hồi tôi còn bé, đọc những sách
vở tài liệu, thấy nhà nước (miền Bắc) lên án bọn phong kiến, thực dân, phát
xít, đế quốc về “tội” đề cao chủ nghĩa cá nhân, tạo lập hình tượng lừa mị dân
chúng, kiểu như Napoleon, Hitler, De Gaulle. Chửi khiếp lắm. Chỉ có điều, chửi
thì cứ chửi, còn xây cũng chả kém gì, thậm chí hơn. Đề cao cá nhân, tạo lập ra
những idol, kể cả bịa đặt, không ai giỏi, thạo nghề bằng cộng sản, bằng phe xã
hội chủ nghĩa.
Không bàn tới chuyện họ tạo ra
những idol đỉnh, siêu hạng, thật giả thực hư lẫn lộn chẳng biết đường nào lần.
Chỉ nhắc lại thứ idol tầm tầm mà bộ máy tuyên giáo, tuyên truyền, văn chương
nghệ thuật cách mạng đã xây dựng. Có những hình tượng được họ tung hô ca ngợi đến
giời, nhưng bình tĩnh nghĩ lại sẽ thấy cực kỳ khủng khiếp, vô nhân, mất hẳn
tính người. Đó là hậu quả của việc chỉ chăm chăm xúi con người ta vào lý tưởng,
chính trị, học thuyết mà quên hẳn đạo đức con người.