Affichage des articles dont le libellé est Thảm kịch. Afficher tous les articles
Affichage des articles dont le libellé est Thảm kịch. Afficher tous les articles

dimanche 3 novembre 2019

Tâm Chánh - Người Việt di cư và đạo lý sợi dây diều



Điều đáng ngạc nhiên là ở một xứ sở hàng 500 năm nay đối diện thường xuyên với nạn di cư, nhưng mớ tri thức mà chúng ta mang ra để trao đổi, tranh luận xung quanh thảm kịch 39 nhân mạng nghèo nàn không thể tưởng tượng.

Chúng ta từng có những cộng đồng di cư tạo ra vùng đất mới phía nam.

Rồi tiếp nối là cộng đồng di cư góp mặt một cách tích cực vào hình thành một thể chế có bản sắc văn hóa, cập nhật với thời đại ở một vùng đất rộng lớn, có ảnh hưởng mang tên Việt Nam Cộng Hòa.

Chúng ta từng có những người chân đăng tạo ra dấu vết người Việt bên ngoài lãnh thổ.

samedi 2 novembre 2019

Mạnh Kim - Đôi dòng cảm nghĩ về một người trẻ không còn được sống



Ảnh trên Facebook của nạn nhân Phạm Thị Trà My, Hà Tĩnh.
Vào trang cá nhân của Trà My, tôi thấy Facebook cho biết giữa tôi và My có một “bạn chung”. Người này, tên Ng., đang sống ở Hà Nội, hóa ra, lại nằm trong friend list của mình. 

Tôi liên lạc. Không phải do tò mò. Chỉ vì muốn tìm hiểu thấu đáo câu chuyện. Ng. đã đồng ý thuật lại, dựa vào lời kể của bố mình, vốn sống cách nhà My không đến một kilomet. Đây là những gì Ng. viết (tôi giữ nguyên văn câu chuyện được gửi, chỉ sửa vài chỗ chính tả)…

Gửi anh Mạnh Kim,

Em là N.T.H. Ng., họ hàng xa của chị Phạm Thị Trà My, về vai vế thì em gọi chị là o (cô) nhưng về tuổi tác chỉ kém chị một tuổi nên xin phép được gọi là chị My.

Ngô Nguyệt Hữu - Quốc hội nên mặc niệm cho 39 đồng bào



Cảnh sát Anh ở Essex dành 1 phút mặc niệm cho 39 nạn nhân người Việt.

Thứ Hai, 4-11-2019,

Trước khi bắt đầu họp, Quốc hội có lẽ nên mặc niệm cho 39 đồng bào của ta đã tử nạn ở Anh.

Xét đến tận cùng, họ là nạn nhân của bọn buôn người, dẫu họ có chủ động tìm đường đi.

Trương Nhân Tuấn - Nhà nước Việt Nam đã làm gì để dân Việt chết thảm như thế ?



Cảnh sát Anh cho biết "39 nạn nhân là người Việt Nam". Câu hỏi "Chúng ta đã làm những gì để đồng bào chúng ta chết thảm như thế" đã là một câu hỏi chính đáng. Nhà nước Việt Nam cần sớm có câu trả lời nghiêm túc và thỏa đáng. 

"Trách nhiệm tối thượng" của thảm kịch này không phải là các chính sách "nhập cư đã trục trặc từ rất lâu ở các nước giàu" như báo Tuổi Trẻ đã nói. Trách nhiệm này thuộc về Việt Nam.

Trên quan điểm "công pháp quốc tế", giữa "chủ quyền quốc gia" và các Tuyên bố quốc tế về quyền con người, hay các công ước quốc tế về di dân và lao động... Nước Anh không có trách nhiệm nào về người di dân, mặc dầu chính sách về di dân của Anh "có nhiều trục trặc" đối với các quốc gia Châu Âu (nhứt là đối với Pháp), khiến khuynh hướng áp đảo là lựa chọn nước Anh là điểm đến cuối cùng (chớ không phải là các nước khác). 

Nguyễn Việt Chiến - Quê hương đầy nắng ấm sao họ phải ra đi ?



Thánh lễ tại Nghệ An ngày 26/10/2019 cầu nguyện cho linh hồn 39 nạn nhân tử nạn ở Anh.
Quê hương đy nng m sao h phi ra đi
Khi các băng buôn ng
ười đang rình rp
Trong tim m
c mt tri nước mt
Nh
ng đa con yêu du chng thy v


Vì l gì h phi ra đi
Ph
i chết ngt, chết rét trong thùng xe đông lnh
Đt nước đy nng m
Sao h
phi ra đi ?

mardi 29 octobre 2019

Đoàn Bảo Châu - Vì sao Trà My đi? Lỗi của ai?



1. Vì sao Trà My đi? 

Ông Phạm Văn Thìn, bố của Trà My kể: “Trà My học cao đẳng kinh tế xong nhưng không xin được việc nên đi lao động ở Nhật 3 năm. Ngày 4/6/2019 Trà My về nước, chờ bên Nhật gia hạn nhưng công việc trục trặc không thành. Trước đấy gia đình đã vay số tiền 650 triệu để mua taxi cho em út của Trà My lái, không may vào ngày 2/9/2019 gặp trời mưa to, xe bị tai nạn. May có người lái xe container cứu em trai Trà My.”
 
Kể đến đấy ông Thìn quệt nước mắt, giọng xúc động: “Cháu lúc nào cũng lo cho gia đình, cháu thương bố mẹ lắm. Cháu bảo: Con phải đi, bố mẹ vay tiền để con đi rồi con giúp trả nợ chứ em còn đang nợ 450 triệu tiền mua xe, bố mẹ thì già yếu rồi, nghề nghiệp lại không có thì bao giờ nhà mình mới trả được nợ?

lundi 28 octobre 2019

Cao Gia An - Vì sao em tôi chết ?


Tôi viết cho em những dòng tâm sự này bằng đôi tay hãy còn run rẩy vì xúc động. Tôi không biết em là ai. Nhưng lòng tôi quặn đau và thổn thức.

Như những cảnh sát của quận Essex khi mở cửa thùng xe đông lạnh và chứng kiến đến 39 xác người. Họ gục xuống trong tiếng nấc khi còn chưa kịp xác định những người bị nạn là ai.

Như những công dân vô danh của thành phố Luân Đôn lặng lẽ đốt lên ngọn nến tưởng niệm. Họ thật lòng bày tỏ sự tiếc thương và đau xót cho những nạn nhân còn chưa xác định được căn tính và quốc tịch. 

Văn hóa Châu Âu là vậy đó em. Họ thật sự còn có những trái tim biết rung trước. Rồi sau đó cái đầu mới bắt đầu đặt ra những câu hỏi hay-dở, khôn-dại, đúng-sai…

Em là ai ?

dimanche 27 octobre 2019

Bùi Chí Vinh - Từ cái chết của 39 « thùng nhân »



Vit Nam bt đu tr lut nhân qu tng ngày
S
im lng ca by cu bt hnh
39 “thùng nhân” Hà Tĩnh, Ngh
An chết trong xe container đông lnh
Cô bé Trà My không th
được na r


Không phi tri tp trung người Do Thái Thế chiến th 2 nhưng cái cách lìa đi
Đ
u cùng mu s chung là trong phòng hơi ngt
Cũng không ph
i bây gi mi vàng tan ngc nát
Mà ngay t
sau biến c 1975 người đã biến thành c

Đinh Thoa - Xin lỗi mẹ ! Con đang chết dần vì không thở được…



Qua nay mình đọc rất nhiều stt nếu có 1 tỉ, tao sẽ khởi nghiệp start up, hoặc ở nhà bán hàng online, hoặc tìm một công việc nhẹ tênh... chứ không ngu si nằm trong thùng đông lạnh để trốn qua xứ người. Hoặc những stt muốn kiếm tiền thì phải trả giá, không việc gì phải thương xót... 

Tôi không trách những người đã viết ra những stt này bởi họ đã không may mắn như tôi. 

Họ đã bao giờ sống ở một miền quê nghèo, nơi mà thanh niên không biết làm nghề gì để sống. Cả gia đình chỉ trông vào số gạo ít ỏi từ mảnh ruộng được giao? 

Họ đã bao giờ hỏi tại sao vùng này, thị trấn này chả có đến một nhà máy, một công xưởng cho người lao động? 

Phan Châu Thành - Hãy suy nghĩ 100 lần trước khi vượt biên sang châu Âu


Cầu nguyện cho 39 nạn nhân thiệt mạng trong xe tải ở Essex, Anh.
Mơ ước đổi đời, có cuộc sống sung sướng hơn là mơ ước của tất cả mọi người. Nhưng nếu bạn muốn làm điều đó bằng cách vượt biên bất hợp pháp, mình khuyên các bạn hãy nghĩ lại.

1. Châu Âu không nhiều màu hồng như dịch vụ đưa người, hay Việt kiều "hoành tráng" vẽ ra đâu.Đúng là đời sống ở châu Âu tốt hơn ở Việt Nam cả trăm lần, từ xã hội, dân sinh tới y tế, giáo dục, con người... Nhưng để hưởng thụ được điều đó, cái cơ bản nhất, bạn phải sống ở đây hợp pháp, có giấy tờ. Có hợp pháp mới có thể đi làm hợp pháp, có bảo hiểm y tế, xã hội, có sự bảo vệ của pháp luật, của luật lao động...

Hoàng Huy - « Người rơm » ở Anh & Những câu chuyện buồn từ Calais


Khu lều trại của di dân ở Calais, Pháp.
Mấy hôm nay, mọi người xôn xao về thông tin 39 người Trung Quốc bị chết ngạt trong một chiếc container ở Anh. Lòng mình trĩu nặng, đã định im lặng tiếc thương cho họ, những con người vắn số, và vẫn thầm nguyện cầu điều tồi tệ mình đang nghĩ sẽ không là sự thật: có ai trong số đó là người Việt - đồng bào của mình, là con của một bà mẹ nghèo ở một miền quê nào đó...

Là một người lăn lộn với cuộc sống ở Anh đủ lâu, với những điều mắt thấy tai nghe, với những năm tháng làm phiên dịch cho cảnh sát và Bộ Nội vụ (Home Office) Anh, mình rất biết họ là ai, họ đến từ đâu và cuộc hành trình của họ sẽ đi về đâu - những “người rơm” kém may mắn. Và mình quyết định kể ra những gì mình biết, hy vọng sẽ không có thêm nỗi đau nào tương tự sẽ diễn ra nữa...

“Người rơm” là một từ cay đắng ! Nó chất chứa cả máu - nước mắt và vô vàn những gian khó, tủi nhục không dễ nói thành lời, mà cộng đồng người Việt Nam ở Anh dùng để nhắc tới những người nhập cư bất hợp pháp. 

Đoàn Bảo Châu - Tôi buồn, tôi giận, tôi thương



Tôi lưỡng lự mãi mới viết stt này. Tôi đã không định viết bởi các bạn đã viết rất nhiều, nhưng đêm nay tôi không ngủ được và trong lòng cảm thấy không yên nếu như không viết. Có thể nói hiện tượng bỏ nước ra đi là vấn đề phổ biến và có lịch sử lâu dài của người Việt Nam. 

Năm 1954, đã có một triệu người miền Bắc chạy nạn cộng sản vào miền Nam. Năm 1975 chạy tiếp, và hơn một chục năm sau thì phong trào thuyền nhân đã làm chấn động thế giới. Mấy trăm ngàn người đã bị hải tặc giết, hãm hiếp làm mồi cho cá. Máu và nước mắt của thuyền nhân đã làm đỏ lòm và mặn chát Biển Đông. 

Nếu người cộng sản, bên thắng cuộc biết cách ứng xử văn minh với bên thua cuộc,  thì thảm kịch ấy chắc không đến mức kinh hoàng như vậy. Giờ đây, sau mấy chục năm, người Việt vẫn muốn bỏ nước ra đi. Trước có thuyền nhân giờ có thùng nhân. 

Đặng Đình Mạnh - Dân tộc sám hối



Ngày mẹ sinh em, luôn luôn có đủ khí trời để em thở cho đến tận khi em trưởng thành... Nhưng chỉ một khoảnh khắc rất nhỏ trong cuộc đời, trên chuyến xe tìm sinh đạo thì em đã không có đủ không khí để thở. 

Cho dù, bên ngoài kia vẫn còn cả một thế giới mênh mông như vốn dĩ. Cho dù, bên ngoài kia vẫn còn một quê hương cũng không phải nhỏ. Sinh tử chỉ cách một bức vách thành xe tải vài centimet oan nghiệt.

Em tức tưởi buông tay cuộc đời với dòng nhắn gởi cuối cùng với người đưa em vào đời "Con xin lỗi mẹ mẹ ơi". Em trót đi tìm sinh đạo nào mà đã thành tử lộ !

Trần Trung Đạo - Chết như người Việt Nam



Ảnh Trần Trung Đạo

Em b giết Florida *
Anh t
thiêu Indonesia **
Ch
xác trôi trên bin
Cha ch
ết trong r
ng già 


Ai khóc ven sông
Con cò tr
ng nh mong
Bao nhiêu năm gánh g
o
Ð
i như chiếc lưng cong

Mạnh Kim - Cái chết đến gần của một quốc gia




Di dân lậu người Việt bị bắt tại Anh vào tháng 10-2017 (Daily Mail)

“Có chết cũng đi!” đã trở thành một lời nguyền kinh khủng ám ảnh gần như tất cả người Việt. Vì sao không nội chiến tang thương, không cuộc khủng hoảng lương thực trầm trọng nào khiến cả nước bị đói, không bị đe dọa thường trực bởi khủng bố…, vậy mà người ta phải đi, “chết cũng đi”?
 
Đằng sau hình ảnh đất nước “yên bình” này đang nổi lên một nỗi bất an kinh khủng. Nó đến từ nhiều nguyên nhân và điểm quy chiếu cuối cùng, khi xét đến hậu quả, có lẽ chẳng gì khác hơn là sự thất bại toàn diện của một nhà nước!

Ở thời mà đất nước chứng kiến giai đoạn “bình yên” có thể nói là lâu dài nhất kể từ thế kỷ 20 đến nay, những giọt nước mắt ly hương vẫn chưa cạn. 

Thái Bá Tân - Mẹ ơi, con đang chết




Đôi lời : Mạng xã hội mấy hôm nay tràn ngập hình ảnh và bài viết về vụ 39 người chết ngạt trong xe tải ở Essex, Anh ; trong số đó có nhiều người Việt, đặc biệt là tin nhắn cuối cùng đầy ám ảnh của cô thiếu nữ Phạm Thị Trà My gởi về cho mẹ ở quê nhà…Đau lòng không viết nổi dòng nào,  giờ thì xin bắt đầu bằng một bài thơ được lan truyền nhiều trên Facebook.
 
“M ơi, con khó th.
Con đang ch
ết... m ơi...”
T
Quc ơi, người Vit
Đang ch
ết x người.


T Quc ơi, hãy hi,
Vì sao nhi
u đng bào
Ph
i mt tin đ chết?
Xin hãy h
i: Vì sao?

mardi 20 novembre 2018

Xóm núi buồn đau, hoa hồng thay bằng cúc trắng



(TTO 20/11/2018) - Quả bom nước bất ngờ đổ ập xuống xóm nhỏ dưới chân núi Hòa Tây thuộc phường Vĩnh Hòa, TP Nha Trang trong buổi sáng chủ nhật (18-11) đã cướp đi 4 sinh mạng cả gia đình nhà giáo trẻ.

Chiều 19-11, xóm nhỏ nơi đôi vợ chồng nhà giáo này từng sống nhạt nhòa trong nước mắt. Bốn quan tài hai lớn, hai nhỏ đặt thẳng hàng ngay phòng khách gia đình bà Trần Thị Hoa Mỹ, mẹ ruột anh Trần Hoàng Phong.

“Nhà anh ấy bị xóa sổ, cả nhà không còn ai, nên đưa về nhà nội làm đám tang. Đau đớn quá” - hàng xóm anh Phong cho biết.

mardi 21 août 2018

Lưu Trọng Văn - Không quên…


Con tàu vượt biên, khoảnh khắc ngày 13.8.1981. Ông Hùng là người lưng trần, khi đó ông 34 tuổi.

Con số 13

Thật kỳ lạ, hôm qua gã dính cùng lúc với 5 con số 13 - con số mà người phương Tây coi là xui xẻo.

Ngày 13.

Gã bay lúc 13 giờ.

Số ghế ngồi 13.

Bay từ Thụy Điển đi Bỉ là chuyến bay thứ 13 trong cả hành trình châu Âu của gã.