Những ngày Sài Gòn cứ sáng ửng nắng, trưa chiều ủ dột rồi mưa luôn cho tới tối, ngồi ngắm cái màu trời thôi cũng đủ… lười, chẳng thiết mà cũng chẳng biết viết gì.
Rồi bạn ghé nhà đón đi… café vỉa hè. Nằm dưới chân cầu Công Lý, ngay đầu con hẻm đi vô quán Huế Ngự Bình, mấy bước là quán Mười Khó. Cả nửa năm mới ngồi lại cái quán cóc.
Ngồi đây mới nhớ, những ngày tang thương hôm nào, nhắn bạn chụp cho tấm hình nhìn Sài Gòn từ trên cao. Bạn gửi qua liền mấy tấm con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa vàng vọt, thi thoảng những ánh đèn chấp chới chạy qua. Con hẻm xuyên qua chợ Phú Nhuận lành lạnh.