« Chúng tôi không thể ngăn chận được những việc làm của Trung Quốc ».
Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte đã phát biểu như thế hôm Chủ
nhật 19/03/2017. Vị tổng thống ăn sóng nói gió của Philippines bỗng nhu
mì hẳn khi nói về kế hoạch của Trung Quốc xây dựng một « trạm quan trắc môi trường » trên bãi cạn Panatag của nước mình tại Biển Đông.
Panatag,
được biết đến nhiều hơn với tên Scarborough, đơn thuần là một tập hợp
những hòn đá chỉ nhô lên khỏi mặt nước khi thủy triều xuống. Có vẻ như
không đáng chú ý, nhưng theo tạp chí Forbes của Mỹ, thực thể
này là nơi mà Hoa Kỳ và cộng đồng quốc tế phải vạch ra những giới hạn,
để có thể sẵn sàng sử dụng vũ lực chận đứng sự xâm lăng của Trung Quốc.
Thứ Hai tuần trước, tờ báo chính thức Hải Nam nhật báo đã
dẫn lời Tiêu Kiệt (Xiao Jie), bí thư thành ủy Tam Sa (Sansha), nói rằng
trong năm nay Trung Quốc có kế hoạch chuẩn bị xây dựng các trạm quan
trắc trên sáu thực thể ở Biển Đông, gồm năm trạm ở quần đảo Hoàng Sa và
một trên bãi cạn Scarborough.
Bãi cạn này nằm cách đảo chính Luzon
của Philippines 124 hải lý và cách đất liền gần nhất của Trung Quốc là
đảo Hải Nam đến 550 hải lý. Trung Quốc xâm lăng Scarborough của Manila
vào năm 2012, dùng các tàu lao lên chiếm bãi cạn này và đuổi ngư dân
Philippines đi. Nay Bắc Kinh đã cho phép ngư dân Philippines quay lại
đánh cá, nhưng duy trì việc kiểm soát khu vực.
Thái độ có vẻ « hào
hiệp » này của Bắc Kinh tại Scarborough rõ ràng do phán quyết của Tòa
án Trọng tài Thường trực La Haye hôm 12/06/2016. Tòa án chiếu theo Công
ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) đã tuyên bố Bắc Kinh vi phạm
quyền đánh cá truyền thống của Philippines xung quanh Scarborough.
Hơn nữa, tòa án La Haye dù không quyết định về vấn đề chủ quyền,
nhưng đã tuyên vô hiệu yêu sách chủ quyền của Bắc Kinh, không chỉ tại
Scarborough mà còn hầu như trên toàn Biển Đông. Bản đồ do Trung Quốc tự
vẽ với đường lưỡi bò chín đoạn bao trùm lên 85% vùng biển chiến lược
này, và Bắc Kinh duy trì đòi hỏi chủ quyền trên mỗi hòn đảo, bãi cạn, đá
ngầm và rạn san hô trong đó, kể cả Scarborough.
Phán quyết của
Tòa Trọng tài khẳng định vùng biển xung quanh Scarborough không nằm
trong vùng đặc quyền kinh tế Trung Quốc (EEZ, là vùng biển cách thểm lục
địa của một quốc gia từ 12 đến 200 hải lý, là nơi nước đó có đặc quyền
đánh cá và khai thác khoáng sản).
Trung Quốc đã nhiều lần đe dọa
xâm chiếm vĩnh viễn bãi cạn Scarborough với việc đổ cát và xi-măng bồi
đắp, như họ đã làm trên nhiều hòn đảo ở Trường Sa.
Việc xây dựng
một trạm quan trắc trên bãi cạn Scarborough, dưới cái nhìn của các nhà
phân tích quân sự, có thể là khúc dạo đầu cho yêu sách chủ quyền toàn bộ
thực thể này.
Tổng thống Mỹ Obama đã từng có ít nhất một cơ hội,
hồi tháng Ba năm ngoái, cảnh cáo người đồng nhiệm Trung Quốc Tập Cận
Bình là sẽ gặp phải « những hậu quả nghiêm trọng » nếu bồi đắp Scarborough. Trước cảnh báo này, Bắc Kinh đành cho rút đi các tàu cuốc.
Bài báo trên tờ Hải Nam nhật báo
tuần trước cho thấy với sự ra đi của ông Barack Obama, Bắc Kinh đang
thử dò xét phản ứng của tân tổng thống Donald Trump về vấn đề này.
Hồ
sơ Scarborough mang tính chiến lược. Hồi tháng 6/2012, ông Obama đã yêu
cầu cả Trung Quốc lẫn Philippines rút các tàu khỏi khu vực bãi cạn này.
Nhưng chỉ có Manila nghe theo, khiến Bắc Kinh sau đó kiểm soát được
toàn bộ thực thể.
Washington đã quyết định không phản ứng trước
việc Trung Quốc chiếm Scarborough, cho rằng vấn đề này không đáng để đối
đầu. Đó là một sai lầm, và ít lâu sau đã thấy ngay. Các nhân tố hiếu
chiến nhất trong hệ thống chính trị Trung Quốc, sau khi thấy hành động
hung hăng có kết quả, càng leo thang thêm.
Trong nhiều tháng sau
khi chiếm được Scarborough, Bắc Kinh nhanh chóng gia tăng các vụ xâm
nhập quần đảo Senkaku ở Biển Hoa Đông, bị Trung Quốc đòi hỏi chủ quyền
nhưng đang do Nhật Bản quản lý. Đồng thời Bắc Kinh tăng cường áp lực lên
Bãi Cỏ Mây (Second Thomas Shoal) thuộc cụm Bình Nguyên của quần đảo
Trường Sa, đang do Manila kiểm soát.
Nếu Trung Quốc chiếm hẳn
Scarborough, họ có thể thống trị Biển Đông. Ông Antonio Carpio, chuyên
gia tư pháp Philippines tuần trước khẳng định : « Một trạm radar đặt
trên Scarborough sẽ giúp hoàn chỉnh ngay lập tức hệ thống radar Trung
Quốc bao trùm lên toàn bộ Biển Đông. Bắc Kinh nhờ đó có thể áp đặt vùng
nhận dạng phòng không (ADIZ) tại Biển Đông ».
Và đó vẫn chưa
phải là điều tồi tệ nhất. Nếu không có nước nào phản ứng trước yêu sách
này, Bắc Kinh hầu như chắc chắn gây áp lực được với Nhật Bản phải trả
lại đảo Okinawa và phần còn lại của chuỗi đảo Ryukyu (Cửu Châu). Các
định chế nhà nước Trung Quốc, được báo chí chính thức hỗ trợ, đã kêu gọi
Bắc Kinh lên tiếng đòi hỏi chủ quyền tại các hòn đảo chiến lược này của
Nhật Bản.
Tác giả Gordon G. Chang nhận định, đáng buồn thay, tham
vọng lãnh thổ của Bắc Kinh càng lúc càng tăng lên. Mức độ bành trướng
trên biển của Trung Quốc hiện nay cũng tương đương với quân Nhật hay
quân Đức trong thập niên 30. Nói như vậy không có nghĩa là nước Cộng hòa
Nhân dân Trung Hoa là đế quốc Nhật hay Đệ tam Quốc xã Đức, nhưng cung
cách xâm lược ngày nay của Bắc Kinh cũng giống với những sự kiện đã dẫn
đến cuộc chiến tranh tàn khốc nhất trước đây.
Tuy vậy người Mỹ dường như đã quên mất bài học quan trọng. « Tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ để cho nước Mỹ bị lôi kéo vào một cuộc xung đột chỉ vì cá và vài hòn đá » - một quan chức quân sự cao cấp của Hoa Kỳ đã nói với tờ Washington Post như thế, vào lúc Trung Quốc chiếm bãi cạn Scarborough. «
Không cho phép các đồng minh mà chúng tôi có ký hiệp ước hỗ tương kéo
chúng tôi vào tình thế tranh chấp các đá ngầm, là điều mà tôi nghĩ là
khá đồng thuận ».
Hoa Kỳ, như lời bình luận trên cho thấy,
không muốn thực hiện hiệp ước hỗ tương với Philippines, nhưng theo tác
giả, không thể tránh được một cuộc đối đầu với Trung Quốc. Washington
chỉ hoãn cuộc xung đột được một thời gian. Bắc Kinh sẽ không dừng lại
cho tới khi nào bị chận đứng.
Forbes kết luận, Trung Quốc sẽ phải bị chận lại ở nơi nào đó. Nơi đấy chính là Scarborough, và bây giờ là lúc phải hành động!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.