samedi 22 septembre 2012

Mao Trạch Đông và hàng ngàn thê thiếp (1)

Bìa sách "Tình dục, dối trá và chính trị" của Pierre Lunel

LND : Tác phẩm « Tình dục, dối trá và chính trị » - Những kẻ bị ám ảnh đang lãnh đạo chúng ta – của tác giả Pierre Lunel, nhà xuất bản L’Archipel, Paris 2012 – gồm có ba phần. Phần đầu « Các nhà độc tài » viết về Stalin, Mussolini, Mao Trạch Đông và Bokassa. Phần hai về các lãnh đạo ở Mỹ : Kennedy, Bill Clinton, Arnold Schwarzennegger, và phần thứ ba dành cho châu Âu : Mitterand, Giscard d’Estaing, Berlusconi, Chirac, DSK.

Pierre Lunel là cựu hiệu trưởng trường đại học Paris 8, tác giả nhiều đầu sách tiểu sử và biên khảo sử học. 

Thụy My xin giới thiệu một phần chương sách « Mao Trạch Đông và hàng ngàn thê thiếp » trong tác phẩm trên, đã tạm lược bỏ 8 trang đầu nói về những người vợ của Mao là Dương Khai Tuệ (Yang Kaihui), Hạ Tử Trân (He Zizhen), Giang Thanh (Jiang Qing).

Mao vẫn tiếp tục ngự trên quảng trường Thiên An Môn.
…Mao có tính cách giản đơn của các tên tuổi lớn. Đa số thời gian, ông xử lý các vấn đề của Trung Quốc trên chiếc giường gỗ rộng mênh mông mà ông vẫn mang theo khi di chuyển, hay bên cạnh hồ bơi riêng. Ông ta có thể không mặc quần áo suốt nhiều ngày. 

Mao rất thích các hồ bơi và những món ăn mỡ màng, ngập trong dầu béo ngậy. Ông ta không bao giờ đánh răng, chỉ súc miệng với nước trà. Mao không bao giờ tắm, mà vệ sinh thân thể bằng cách bắt những người tình một đêm dùng khăn nóng chà lên người mình. Bị chứng mất ngủ, ông có thể thức trắng nhiều đêm, và các cán bộ của ông phải chuẩn bị tinh thần để bị triệu đến lúc hai, ba giờ sáng. Làm việc với Mao thì cứ phải khỏe như vâm.

Hai mươi năm trước khi qua đời, Mao rất tự hào là một tay bơi giỏi, ông có hai hồ bơi trong dinh thự của mình. Một hồ ngoài trời thì các nhân viên có thể sử dụng, còn hồ kia có mái che, trên nguyên tắc được dành cho các lãnh đạo cao cấp của Đảng. Nhưng dần dần các vị này thôi không sử dụng nữa, và hồ bơi này trở thành một thứ tài sản riêng của Mao. Vì ông ta dành nhiều thời gian ở đây, rốt cuộc người ta đã phải xây dựng cho Mao một căn hộ ở ngay bên cạnh với phòng khách, phòng làm việc và phòng ngủ.

Chính tại đây mà Mao Trạch Đông đã tiếp Tổng thống Mỹ Nixon và hàng loạt nguyên thủ quốc gia khác. Cuối cùng người ta bèn gọi dinh thự của Mao là « hồ bơi » cho nó gọn và xác thực. 

Suốt ngày hầu như ông ta lững thững chỉ với chiếc áo choàng tắm khoác hờ trên người, để lộ bờ vai lực lưỡng và chiếc bụng to tướng. Mao có nước da trắng đẹp, khuôn mặt đầy đặn luôn nở nụ cười, mái tóc đen dày. 

Mao vẫn giữ thói quen nông dân. Khi phải mặc đồ, ông ta tròng vào bộ quần áo cũ mèm và đôi giày cà tàng. Bộ trang phục « kiểu Mao Trạch Đông » nổi tiếng và những đôi giày bóng lộn được dành cho những dịp long trọng. Chính trong cái bộ dạng kỳ khôi đó mà Mao đã lãnh đạo đất nước Trung Quốc.

Khi không có việc gì buộc phải ngồi dậy, ông ta nằm ườn trên chiếc giường gỗ « khủng », kích thước to gấp đôi một chiếc giường đôi thông thường. Người khách nào có óc quan sát có thể để ý thấy cái góc giường mà Mao dựa lưng cao hơn khoảng mười phân. Nếu có ai liều lĩnh đặt câu hỏi, sẽ được nghiêm chỉnh trả lời là đóng cao hơn để tránh cho khi ngủ mê không bị té xuống giường. Nhưng thật ra chỉ là nhảm nhí – gờ giường đóng cao theo yêu cầu của Mao để cho những trận bão tình ái được thuận tiện.

Mao « tán » các con mồi qua những buổi tối khiêu vũ, đây là một điều đặc biệt. Nhảy đầm đã bị Cách mạng cấm vì cho là lối sống suy đồi, và tất cả các sàn khiêu vũ đều bị chính thức đóng cửa. Thế nhưng Mao hàng tuần vẫn tổ chức những đêm khiêu vũ, tại sảnh Xuân Liên rộng mênh mông, không xa căn hộ của Mao là mấy. 

Khi Mao vừa tới nơi khiêu vũ, là hàng chục thiếu nữ liền bổ nhào đến, năn nỉ ông nhảy với mình một bản. Mao nhảy một cách nặng nề, nhưng điều đó có nghĩa lý gì đối với các cô gái muốn được thần tượng chú ý bằng mọi giá. Các cô được những người thân cận của Mao tuyển lựa từ các đội văn công, theo tiêu chuẩn có ngoại hình đẹp và trung thành về mặt chính trị. 

Mao nhanh chóng cho đặt một trong những chiếc giường size « khủng » của ông ta trong một căn phòng giáp với phòng khiêu vũ. Sau khi nhảy được vài ba bản, đại đế Mao tỏ ý muốn nghỉ ngơi, nắm lấy tay một trong những cô gái hơ hớ tuổi xuân này và đưa vào phòng. Ông ta chỉ ra khỏi phòng chừng hai tiếng đồng hồ sau đó, đa phần là với vẻ hài lòng vì đã được cô gái phục vụ tận tình.


Mao luôn bị ám ảnh với ý nghĩ một ngày nào đó sẽ bị mất đi khả năng tình dục. Khi các bác sĩ báo cho biết là ông ta đã trở nên vô sinh, Mao trả lời một cách xúc động :

- Thế là tôi đã thành hoạn quan rồi à !

Các bác sĩ phải hết lời trấn an, nói rằng tuy « tinh binh » của Mao không bình thường, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến năng lực tình dục cũng như ham muốn. 

Thực ra Mao chẳng hề quan tâm đến việc vô sinh, nhưng sợ hãi khi nghĩ đến khả năng bị bất lực, nhất là khi ông ta mang nặng trong đầu ám ảnh là năng lực làm tình sẽ chấm dứt vào tuổi sáu mươi. Đến tuổi này, ông ta có đôi khi bị trục trặc, nên thường cho tiêm truyền chất bột nhung hươu, mà tương truyền theo đông y là món thuốc cường dương đại bổ. Nhưng thấy nhung hươu không giúp giải quyết được vấn đề, Mao bèn ngưng sử dụng và quay lại với tây y - nói chung, ông ta không tin tưởng vào đông y.

Mao muốn được lưu danh theo truyền thống các hoàng đế Trung Quốc, đặc biệt là một vị theo truyền thuyết đã trở nên trường sinh bất tử nhờ quan hệ với một ngàn thiếu nữ đồng trinh. Ông ta hy vọng theo gót được vị tổ sư này. Không tin mấy vào năng lực tự nhiên, Mao say mê thu thập tất cả những tin tức từ phương tây hay những nơi khác, loan báo việc phát hiện các loại dược liệu giúp hoạt động tình dục cho đến chín mươi tuổi. 

Trong khi chờ đợi thần dược ra đời, Mao nhồi nhét vào người đủ loại nhân sâm và đưa lên giường một số lượng đáng nể các cô thiếu nữ. Dù sao thì ông ta vẫn cho rằng đi ngủ và tắm rửa là lãng phí thời gian.

Mời đọc thêm:

Trung - Việt cam kết giải quyết bất đồng tại Biển Đông trên cơ sở đối thoại


Các ông Nguyễn Tấn Dũng và Tập Cận Bình
(Tân Hoa Xã 20/09/2012) - Trung Quốc và Việt Nam hôm thứ Năm đã thỏa thuận áp dụng những điều đã được lãnh đạo hai nước đồng thuận liên quan đến các tranh chấp tại Biển Đông, nhằm giải quyết thông qua đàm phán và đối thoại.

Trong cuộc gặp với Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng tại Nam Ninh, Phó chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã nhắc nhở rằng vấn đề Biển Đông không phải là toàn bộ quan hệ Trung – Việt, nếu xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng tới toàn cục quan hệ hai nước. 

Ông Tập nhấn mạnh, lãnh đạo Trung Quốc và Việt Nam đã đạt được rất nhiều nhận thức chung quan trọng trong vấn đề Biển Đông, và nay hai bên cần nghiêm túc thực hiện.

Đáp lại những nhận xét của Phó chủ tịch Trung Quốc, ông Dũng cho rằng Việt Nam và Trung Quốc cần phải thực hiện những thỏa thuận trên, cho dù quan điểm về vấn đề Biển Đông có khác nhau. 

Về việc tổ chức hội nghị thượng đỉnh Đông Á vào cuối năm, ông Tập Cận Bình cho biết Trung Quốc hy vọng duy trì liên lạc chặt chẽ với Việt Nam, nhằm cùng xúc tiến việc hợp tác tại Đông Á.

Về phần ông Dũng đã tuyên bố, đất nước ông không bao giờ quên và luôn đánh giá cao sự giúp đỡ lâu dài của Trung Quốc, và ưu tiên hàng đầu trong chính sách đối ngoại của Việt Nam là phát triển sự hợp tác với Trung Quốc.

Các ông Tập Cận Bình và Nguyễn Tấn Dũng đã đến Nam Ninh, thủ phủ của Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây để tham dự Hội chợ Trung Quốc - Hiệp hội ASEAN diễn ra từ ngày 21 đến 25/9. Tổng thống Miến Điện U Thein Sein, Thủ tướng Lào Thongsing Thammavong, Phó thủ tướng Malaysia Muhyiddin Mohamad Yassin và Phó thủ tướng Thái Lan Kittiratt Na Ranong cũng sẽ tham dự sự kiện này.

(LND : Vì dịch theo bản tiếng Pháp nên xin dùng từ Biển Đông, đương nhiên đối với Trung Quốc là « Nam Hải »)

Mỏ kim cương khổng lồ đủ dùng trong 3.000 năm tại Xibêri

Bài đăng : Thứ sáu 21 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ sáu 21 Tháng Chín 2012 
Một mỏ kim cương khổng lồ tại Xibêri, được giữ bí mật từ nhiều thập kỷ qua, có trữ lượng đủ đáp ứng cho nhu cầu trong ba ngàn năm tới. Theo các chuyên gia, thì việc khai thác mỏ này có thể dẫn đến một « cuộc cách mạng công nghiệp » trên thế giới.

Mỏ Popigaï được phát hiện vào đầu thập niên 70 tại một vùng hoang vu thuộc Xibêri đông phương. Nơi gần mỏ này nhất là Khantiga cũng cách đến 400 km, còn thủ phủ Krashnoïrsk, thì cách đến 2.000 km. Trong thời kỳ chiến tranh lạnh, mỏ kim cương này được coi là « dự trữ chiến lược » của Liên Xô cũ, và thông tin về sự hiện diện của mỏ được xem là tuyệt mật.

Trong tuần này, Việc Địa lý và Khoáng vật Sobolev ở Novossibirsk thuộc Xibêri đã công bố một số thông tin hiếm hoi liên quan đến mỏ kim cương trên, nằm tại một khu vực hình phễu có đường kính hàng trăm kilomet, do một tiểu hành tinh bị rơi xuống cách đây 35 triệu năm tạo thành. Tác động của cú sốc đã khiến than chì trong vòng bán kính khoảng hơn một chục cây số xung quanh điểm rơi lập tức biến thành kim cương.

Giám đốc của Viện Sobolev là Nikolaï Pokhilenko cho AFP biết, loại kim cương « công nghiệp » này, đa số có đường kính từ 0,5 đến 2 ly, hiện diện dưới dạng các hạt màu xám, xanh hay vàng trông giống như những hạt bụi. Các chuyên gia của Viện khẳng định, loại kim cương của mỏ Popigaï thường được sử dụng để làm các mũi khoan và trong các thiết bị hàng không, có trữ lượng tính theo carat lớn gấp 110 lần so với trữ lượng kim cương trên thế giới.

Hơn nữa, kim cương ở Popigaï bền gấp đôi so với kim cương truyền thống được sản xuất ra để dùng trong công nghiệp. Các chuyên gia Liên Xô biết thế, nhưng vào thời kỳ đó, theo lời kể của ông Pokhilenko, thì Liên Xô « chủ trương xây dựng các nhà máy sản xuất kim cương nhân tạo, và mỏ kim cương Popigaï được để nguyên trạng ».

Và thế là mỏ Popigaï bị bỏ quên trong suốt ba mươi năm qua. Cho đến năm 2009, Viện Sobolev mới quyết định nghiên cứu về tiềm năng của mỏ kim cương này. Trong tình trạng hỗn loạn về kinh tế cũng như ý thức hệ sau khi Liên Xô sụp đổ năm 1991, loan báo về sự hiện hữu của mỏ hầu như không được ai quan tâm đến.

Giám đốc Viện Sobolev nhấn mạnh, hiện nay tuy mới chỉ thám sát có 0,3% khu vực mỏ Popigaï, nhưng lượng kim cương tại đây đã lên đến 147 tỉ carat. Trong khi đó trữ lượng toàn cầu về kim cương được ước tính chỉ vào khoảng 5 tỉ carat.

Nhà khoa học khẳng định : « Với tiến độ sử dụng kim cương công nghiệp hiện nay, trữ lượng của mỏ Popigaï tương đương với nhu cầu trong vòng ba ngàn năm », và có thể dẫn đến « một cuộc cách mạng công nghiệp trên thế giới », đặc biệt là trong ngành chế tạo máy bay và xe hơi.

Còn Phó giám đốc Iakoutnipromalmaz, một công ty chuyên về kỹ nghệ kim cương tại Iakoutie, thuộc Xibêri đông phương lo ngại : « Mỏ Popigaï có thể làm đảo lộn tình hình trên thị trường kim cương, và không thể nào đoán được giá cả sắp tới sẽ ra sao ».

Tuy nhiên theo nhận định của các chuyên gia, việc khai thác trữ lượng kim cương ở Popigaï có thể sẽ rất tốn kém. Lớp kim cương nằm tại một vùng đất đóng băng quanh năm, cách xa tất cả những tuyến đường bộ lẫn đường sắt. Nicolaï Toutchkov, nhà nghiên cứu của Viện Sobolev cho biết : « Mỏ kim cương ở tại một nơi vô cùng hẻo lánh, cách Bắc cực gần 200 km và cách địa phương gần nhất 400 km ». Tuy nhiên có thể kết hợp việc khai thác mỏ Popigaï với các loại quặng mỏ khác ở gần đó, như vậy có thể giảm bớt được chi phí.

tags: Kinh tế - Nga - Quốc tế
http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=2494819370082993744#editor/target=post;postID=1222483667870670838 

Philippines : Một chính khách thương lượng ngầm với Bắc Kinh về biển đảo

Bài đăng : Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 
Theo nguồn tin chính thức từ Philippines được AFP hôm nay 19/09/2012 đưa lại, thì một nghị sĩ từng bị tù vì âm mưu đảo chính, đã tiến hành thương lượng bí mật với Trung Quốc về vấn đề tranh chấp chủ quyền trên biển. Sự kiện này cho thấy những mâu thuẫn nội bộ của Philippines.

Ông Edwin Lacierda, một phát ngôn viên của Tổng thống Benigno Aquino cho biết, thượng nghị sĩ Antonio Trillanes đã « được phép » bí mật thương lượng với các viên chức Trung Quốc để giải quyết vấn đề tranh chấp chủ quyền ở vùng bãi cạn Scarborough tại Biển Đông.

Tuy nhiên việc này gây bất đồng sâu sắc cho Ngoại trưởng Albert Del Rosario, người chịu trách nhiệm chính thức trong việc thương thuyết với Trung Quốc nhưng bị loại khỏi các cuộc thương lượng ngầm.

Ông Trillanes tuyên bố ông có nhiệm vụ làm giảm căng thẳng với Bắc Kinh sau khi các cuộc thảo luận giữa hai bên bị ngưng vào tháng Tư, và lên án Ngoại trưởng Philippines là « phản bội » với chiến thuật bị cho là cứng rắn. Ông nói với AFP : « Hiện nay không còn khủng hoảng ở Scarborough, nhưng suýt nữa thì đã có chiến tranh. Đó là một hành động phản bội (của ông Del Rosario) ».

Nghị sĩ này nói rằng tuyên bố của ông Del Rosario lên án Trung Quốc hăm dọa Philippines đã gần như dẫn đến một cuộc đối đầu trực tiếp. Trillanes cho biết ông đã gặp gỡ các « viên chức cao cấp Trung Quốc » ít nhất 15 lần tại Manila và Bắc Kinh kể từ tháng Năm.

Trả lời phỏng vấn trên truyền hình hôm thứ Hai 17/9, Ngoại trưởng Del Rosario cho rằng các cuộc thương lượng ngầm « có hại hơn là có lợi », tuy không nêu tên ông Trillanes.

Để hạn chế các tranh cãi trên báo chí, phát ngôn viên của Tổng thống, ông Edwin Lacierda trong cuộc họp báo hôm nay đã tuyên bố : « Tôi có thể nói dứt khoát rằng Ngoại trưởng được Tổng thống tín nhiệm ». Ông cũng đọc một bản tường trình của Trillanes cho rằng tình hình ở Scarborough có tiến triển nhờ vào « nỗ lực hợp tác » với ông Del Rosario. Tuy nhiên ông không thể trả lời được câu hỏi vì sao Tổng thống lại bổ nhiệm thêm ông Trillanes làm nhà thương thuyết bên ngoài.

Ông Trillanes từng là cựu sĩ quan hải quân, nằm trong số những người cầm đầu hai cuộc đảo chính hụt chống lại Tổng thống Gloria Arroyo vào năm 2003 và 2007. Ông được ông Aquino vốn đối nghịch với bà Arroyo, ân xá trong lúc vụ xử ông về tội nổi dậy chưa kết thúc.

Tranh chấp giữa Trung Quốc và Philippines đã bùng lên từ tháng Tư, khi các tàu của hai nước đối đầu tại bãi cạn Scarborough. Đây là một đảo đá cách đảo chính Luzon của Philippines khoảng 140 hải lý, trong khi đảo Hải Nam của Trung Quốc cách xa gấp bốn lần. Bắc Kinh yêu sách chủ quyền trên hầu như toàn bộ Biển Đông dù vị trí xa hơn các nước láng giềng.

tags: Châu Á - Philippines - Trung Quốc
http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20120919-mot-chinh-khach-philippines-tung-thuong-luong-bi-mat-voi-trung-quoc-ve-bien-dao 

Báo Pháp Closer đã giao lại ảnh gốc chụp lén vợ hoàng tử Anh ngực trần

Closer trên các quầy báo Pháp
Bài đăng : Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 
Hôm nay 19/09/2012, theo quyết định của tòa án, tuần báo Pháp Closer đã giao lại cho vợ chồng hoàng tử Anh William các thiết bị điện tử có chứa các tấm ảnh của công nương Kate đang để ngực trần, chụp lén khi cặp vợ chồng vương giả đang nghỉ mát ở Provence. Trong khi đó lại có thêm các tờ báo Đan Mạch và Thụy Điển đăng các tấm hình này.

Bị hoàng tử Anh William và vợ kiện ra tòa theo thủ tục khẩn cấp, tòa án Nanterre, nơi đặt trụ sở của Closer, hôm qua đã ra lệnh cấm việc nhượng lại các hình ảnh trên. Ngoài án phí 2.000 euro, Mondadori, công ty xuất bản tuần báo Closer cũng bị buộc phải giao lại toàn bộ các ảnh gốc, 24 giờ sau khi bản án được tuyên, nếu không sẽ bị phạt 10.000 euro cho mỗi ngày trễ hạn.

Tuy nhiên một nguồn tin thân cận với tòa án cũng nhìn nhận là khó mà đảm bảo được rằng không có bản sao nào được lưu giữ. Hơn nữa Closer phản đối cáo buộc cho rằng tờ báo là sở hữu chủ của bộ ảnh, giải thích là chỉ mua lại độc quyền từ một phóng viên ảnh hay một cơ quan chuyên cung cấp ảnh. Theo các nhà chuyên môn, thì tuần báo này có thể toan tính vận dụng quyền giữ bí mật nguồn tin để tránh lộ danh tính tác giả các tấm ảnh.

Hôm nay một tờ báo bình dân của Đan Mạch là Se og Hoer loan báo sẽ dành 16 trang đăng các tấm hình Kate Middleton ngực trần ngày mai, tức một tuần sau khi báo Closer phát hành (thứ Sáu 14/9), nhưng không đưa lên mạng. Tờ báo Thụy Điển Se och Höe cùng thuộc tập đoàn Aller Media với Se og Hoer thì đã được phát hành hôm nay, các ảnh chụp lén được đăng trên ba trang báo, trong đó có năm tấm để ngực trần. Trước đó có các tờ Daily Star của Aixlen đăng hôm thứ Bảy, và tờ Chi của Ý hôm thứ Hai đầu tuần. Tổng biên tập tờ Se och Höe, bà Carina Löfkvist cho biết bộ ảnh đã được mua từ thứ Sáu tuần trước, vào ngày phát hành của Closer, trước khi tòa án Pháp cấm đăng tiếp.

Bên cạnh việc khởi kiện về dân sự, vợ chồng hoàng tử William còn kiện tuần báo Closer về mặt hình sự vì xâm phạm đời tư cá nhân, và một cuộc điều tra sơ khởi đã được Viện Kiểm sát Nanterre cho tiến hành hôm qua. Cuộc điều tra này có thể dẫn đến một phiên tòa, hoặc cũng có thể bị xếp hồ sơ, nhưng luật sư của hoàng tử William hy vọng tòa sẽ đem ra xử và buộc bồi thường thiệt hại.

tags: Báo chí - Pháp - Pháp luật - Văn hóa
http://www.viet.rfi.fr/phap/20120919-bao-phap-closer-da-giao-lai-anh-goc-chup-len-vo-hoang-tu-anh-nguc-tran 

Biểu tình chống Nhật hạ nhiệt tại Trung Quốc

Bài đăng : Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 
Sau nhiều ngày biểu tình chống Nhật mà cao điểm là vào ngày hôm qua với hàng chục ngàn người xuống đường, chính quyền Trung Quốc hôm nay 19/09/2012 đã làm hạ nhiệt phong trào bằng cách yêu cầu hạn chế những cuộc biểu dương lực lượng.

Hãng thông tấn Pháp AFP nhận thấy trước đại sứ quán Nhật Bản tại Bắc Kinh vốn là điểm nóng của những ngày qua, sinh hoạt đã trở lại bình thường và không hề có cuộc tụ tập nào. Công an Bắc Kinh đã gởi các tin nhắn yêu cầu « không tổ chức các cuộc biểu tình trước đại sứ quán Nhật Bản, và hợp tác với chính quyền để duy trì trật tự giao thông ». 

Khi AFP liên lạc, công an Bắc Kinh đã từ chối mọi bình luận. Còn công an vũ trang vẫn hiện diện xung quanh, nhưng các đường phố đã được tự do lưu thông. Tại các địa phương khác của Trung Quốc, ngoài một ít người biểu tình ở Thượng Hải, không có cuộc xuống đường nào được ghi nhận.
Trên các trang web và tiểu blog của lực lượng an ninh, chính quyền nhiều tỉnh đã cảnh báo những ai có hành động phá hoại hoặc mang tính chất hình sự sẽ bị bắt, tuy không nói rõ là cấm biểu tình chống Nhật.

Những cuộc biểu tình gây náo động các đường phố Trung Quốc trong những ngày gần đây đã bắt đầu vào tuần rồi, khi chính phủ Nhật loan báo việc mua lại ba trong số năm hòn đảo thuộc quần đảo Senkaku/Điếu Ngư. Hòn đảo thứ tư đã là sở hữu của chính quyền Nhật, còn hòn đảo thứ năm thuộc về một chủ tư nhân người Nhật.

Cũng như đã từng diễn ra nhiều lần trong quá khứ, dân Trung Quốc đã được chính quyền ngầm bật đèn xanh cho việc xuống đường « bày tỏ lòng ái quốc ». Theo các nhà quan sát, thì sự tham gia các cuộc biểu tình tuy đôi khi trộn lẫn bạo lực này tương đối yếu hơn trước đây. Nhưng tinh thần bài Nhật mạnh mẽ từ cuộc chiến Trung – Nhật (1937-1945) được biểu lộ qua những khẩu hiệu thô bạo như « Tàn sát bọn Nhật lùn ! » trông thấy khắp nơi.

Hôm nay phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi muốn tỏ ra ôn hòa, với tuyên bố : « Công chúng cần bày tỏ yêu sách của mình một cách hợp lý và trật tự, trong giới hạn của luật pháp ». Truyền hình nhà nước tối qua không mở đầu chương trình thời sự bằng các cuộc biểu tình, còn báo chí chính thức hôm nay cũng có giọng điệu ôn tồn hơn.

Theo báo chí Trung Quốc, thì hôm nay hoạt động đã trở lại bình thường ở đa số công ty Nhật đặt tại Trung Quốc, đặc biệt là các tập đoàn như Panasonic hay Canon vốn đã phải ngưng làm việc hai, ba ngày. Phát ngôn viên Bộ Thương mại Trung Quốc Thẩm Đan Dương (Shen Danyang) nói rằng : « Trung Quốc là một Nhà nước pháp quyền, luật pháp Trung Quốc bảo vệ quyền và lợi ích của các công ty ngoại quốc ». Tuy nhiên ông cũng nhấn mạnh rằng tình hình hiện nay « chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển bình thường của quan hệ kinh tế và thương mại » đôi bên.

Tại vùng biển Senkaku/Điếu Ngư hôm nay, khoảng hai chục tàu đánh cá từ tỉnh Chiết Giang, được hai tàu kiểm ngư Trung Quốc hỗ trợ, hiện ở cách quần đảo tranh chấp khoảng một trăm cây số. Lực lượng tuần duyên Nhật cho biết có 14 tàu của Bắc Kinh, còn theo nhật báo Asahi Shimbun thì có đến khoảng năm chục tàu Trung Quốc.

Đang công du Bắc Kinh, Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Leon Panetta hôm thứ Hai đã từng cảnh báo nguy cơ xung đột, hôm nay tuyên bố tin tưởng rằng Nhật Bản và Trung Quốc đều « quan tâm đến việc tìm ra phương cách giải quyết vấn đề ». 

tags: Châu Á - Nhật Bản - Trung Quốc
http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20120919-bieu-tinh-chong-nhat-ha-nhiet-tai-trung-quoc 
 

Nga cấm USAID hoạt động vì đã "can thiệp" nội bộ

Bài đăng : Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 
Hôm nay 19/09/2012, chính quyền Nga thông báo đã hạn định cho Cơ quan Phát triển Quốc tế của Mỹ (USAID) đến ngày 01/10/2012 tới phải chấm dứt hoạt động. Matxcơva lên án tổ chức này đã can thiệp vào việc nội bộ bằng cách hỗ trợ các nhóm chuyên chỉ trích chính phủ.

Thông báo của Bộ Ngoại giao Nga cho biết : « Quyết định này được đưa ra vì việc làm của những người chịu trách nhiệm của cơ quan trên tại đất nước chúng tôi không phù hợp chút nào với mục tiêu đã tuyên bố, là tạo điều kiện phát triển hợp tác nhân đạo song phương. Đúng ra đây là những mưu toan gây ảnh hưởng lên các tiến trình chính trị thông qua việc tài trợ. Xã hội công dân Nga đã đủ chín chắn và không cần đến các mệnh lệnh từ bên ngoài ». 

Matxcơva nhấn mạnh, rất lo ngại về các hoạt động của USAID tại Bắc Kapkaz, khu vực có phong trào nổi dậy Hồi giáo vũ trang, mà các tổ chức phi chính phủ thường tố cáo các vụ lạm dụng quyền lực của lực lượng an ninh Nga.

Từ nhiều năm qua, USAID là nguồn hỗ trợ tài chính chủ yếu cho nhiều tổ chức phi chính phủ của xã hội công dân và các hiệp hội bảo vệ nhân quyền tại Nga. Nhiều tổ chức phi chính phủ Nga hôm nay đã bày tỏ sự quan ngại cho tương lai, sau thông báo buộc USAID chấm dứt hoạt động.

Arseni Roguinski, chủ tịch tổ chức Memorial nói với AFP : « Không thể không thấy được trong quyết định này là sự theo đuổi chính sách cô lập của chính quyền Nga », và nhấn mạnh, hỗ trợ tài chính của USAID rất « ý nghĩa » đối với hiệp hội bảo vệ nhân quyền này. Chủ tịch Golos, bà Lilia Chibanova cho rằng quyết định của Matxcơva « liên quan đến việc giám sát độc lập các cuộc bầu cử ». 

USAID đã tài trợ cho Golos, tổ chức đã tố cáo những vụ gian lận trong kỳ bầu cử Quốc hội tháng 12/2011. Washington đã chỉ trích cuộc bầu cử này, và ngược lại ông Vladimir Putin lên án Mỹ xúc giục phong trào phản kháng.

Hôm qua, Bộ Ngoại giao Mỹ cho biết vừa được Matxcơva thông báo quyết định chấm dứt mọi hoạt động của USAID tại Nga. Là cơ quan cấp trên của USAID, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ tuyên bố « vô cùng tự hào với những gì USAID đã làm tại Nga trong hai thập kỷ gần đây ». 

Từ khi Liên Xô sụp đổ năm 1991, USAID đã chi ra 2,7 tỉ đô la tại Nga. Ngoài việc hỗ trợ các tổ chức bảo vệ nhân quyền, số tiền này còn được dành cho nhiều dự án khác như đấu tranh chống SIDA, hay bảo vệ môi trường.

tags: Hoa Kỳ - Nga - Quốc tế - Theo dòng thời sự
http://www.viet.rfi.fr/quoc-te/20120919-nga-cam-usaid-hoat-dong-vi-da-can-thiep-noi-bo 

Số người giàu tại châu Á vượt hơn Bắc Mỹ

Bài đăng : Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ tư 19 Tháng Chín 2012 
Theo một công trình nghiên cứu được công bố hôm nay 19/09/2012, số người giàu ở châu Á lần đầu tiên đã vượt qua Bắc Mỹ trong năm ngoái, tuy tổng tài sản của họ có giảm đi đôi chút. Báo cáo của Pacific, Capgemini và RBC Wealth Management cho biết, khu vực châu Á và châu Đại dương hiện có 3,37 triệu người có từ một triệu đô la trở lên để đầu tư.

Trong khi đó số người giàu ở Bắc Mỹ hiện là 3,35 triệu người ; và ở châu Âu là 3,17 triệu người. Có 54% số người giàu châu Á sống ở Nhật, gần 17% tại Trung Quốc, hơn 5% tại Úc. Tổng tài sản của người giàu châu Á là 10.700 tỉ đô la, so với năm 2010 là 10.800 tỉ đô la. Còn tại Bắc Mỹ, tổng tài sản của những người giàu là 11.400 tỉ đô la.

Cuộc khủng hoảng kinh tế đã làm cho tài sản của người giàu ở Hồng Kông giảm đi hơn 20%, ở Ấn Độ giảm 18%. Ngược lại ở Thái Lan thì tăng 9,3%, tại Indonesia tăng 5,3%.

Thêm 11 tỉ phú Mỹ cam kết tặng phân nửa tài sản

Đã có thêm 11 tỉ phú Mỹ thuận theo sáng kiến do Bill Gates và Warren Buffett, hai người giàu nhất Hoa Kỳ đề ra, là sẽ tặng phân nửa số tài sản của mình cho các tổ chức từ thiện, nâng tổng số các tỉ phú Mỹ gia nhập câu lạc bộ « Giving Pledge » lên 92 người.

Giving Pledge (tạm dịch : « Trao lời cam kết ») được thành lập năm 2010 bởi người đồng sáng lập Microsoft là Bill Gates, và nhà đầu tư Warren Buffett. Họ nỗ lực thuyết phục các tỉ phú khác trên thế giới tặng ít nhất phân nửa tài sản của mình cho các tổ chức từ thiện. Trong số các thành viên của câu lạc bộ có thể kể : người sáng lập kênh truyền hình CNN là Ted Turner, thị trưởng New York Michael Bloomberg, đạo diễn George Lucas…

tags: Châu Á - Xã hội
http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20120919-so-nguoi-giau-tai-chau-a-vuot-hon-bac-my 

Việt Nam : Ông Nguyễn Đức Kiên bị khởi tố 2 tội danh mới, bắt thêm 2 đồng phạm

Ông Nguyễn Đức Kiên
Bài đăng : Thứ ba 18 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ ba 18 Tháng Chín 2012 
Hãng tin Pháp AFP dẫn nguồn tin từ Bộ Công an Việt Nam hôm nay 18/09/2012 cho biết, nhà tài phiệt ngành ngân hàng Nguyễn Đức Kiên đã bị bắt vào tháng trước, sẽ bị khởi tố thêm hai tội danh mới. Còn báo chí Việt Nam nói thêm, có hai người thuộc Công ty Cổ phần Đầu tư ACB tại Hà Nội cũng bị bắt và khởi tố với vai trò đồng phạm.

Thông báo của Bộ Công an nói rằng, cơ quan cảnh sát điều tra đã quyết định khởi tố bị can và khởi tố vụ án đối với ông Nguyễn Đức Kiên, nguyên Phó chủ tịch Hội đồng sáng lập Ngân hàng Thương mại Cổ phần Á Châu (ACB), về tội « cố ý làm trái quy định của Nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng » theo điều 165 Luật Hình sự.

Bên cạnh đó cơ quan điều tra còn ra quyết định bổ sung khởi tố bị can đối với ông Nguyễn Đức Kiên về tội « lừa đảo chiếm đoạt tài sản » theo điều 139 Luật Hình sự.

Ông Nguyễn Đức Kiên có cổ phần trong nhiều ngân hàng lớn ở Việt Nam, và là một trong những người sáng lập ngân hàng ACB, một ngân hàng tư nhân thuộc loại hàng đầu ở Việt Nam, mà ngân hàng Standard Chartered là một trong những đối tác chiến lược.

Nhà tài phiệt 48 tuổi này đã bị bắt vào ngày 20/8 vì tội « kinh doanh trái phép », mà theo AFP, đối với các chuyên gia luật pháp thì khá mơ hồ, có thể lãnh một bản án khá nhẹ. Sau đó một ngày, đến lượt Tổng giám đốc của ngân hàng ACB Lý Xuân Hải bị bắt giam vì « cố ý làm trái quy định của Nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng ».

Cũng trong ngày hôm nay, công an đã ra quyết định khởi tố và bắt tạm giam hai người được cho là đồng phạm của ông Nguyễn Đức Kiên. Đó là ông Trần Ngọc Thanh, giám đốc và bà Nguyễn Thị Hải Yến, kế toán trưởng Công ty Cổ phần Đầu tư ACB tại Hà Nội, một công ty đầu tư nhỏ do ông Kiên làm chủ.

Hãng tin Pháp nêu cảnh báo của các nhà quan sát, nhận định xì-căng-đan đang lan rộng này có thể làm tăng lo sợ cho các nhà đầu tư, đặc biệt là trong lãnh vực ngân hàng vốn nhạy cảm.

Trước đó, các chuyên gia cũng đã cho rằng vụ bắt giữ hai nhân vật quan trọng trên đây trong ngành ngân hàng là một phần của cuộc đấu đá trong nội bộ Đảng. Ông Nguyễn Đức Kiên được xem là một người thân cận với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, và theo tin đồn trên mạng thì ông có quan hệ làm ăn với con gái của Thủ tướng.

Trả lời RFI Việt ngữ, luật sư Trần Vũ Hải ở Hà Nội cho biết, do tội danh « cố ý làm trái quy định của Nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng » gắn liền với chức vụ của ông Nguyễn Đức Kiên ở ACB, nên cổ phiếu của ngân hàng này hôm nay đã bị mất giá trên thị trường chứng khoán Việt Nam.

Luật sư Trần Vũ Hải - Hà Nội
18/09/2012
by Thụy My

tags: Kinh tế - Ngân hàng - Pháp luật - Việt Nam
http://www.viet.rfi.fr/viet-nam/20120918-viet-nam-ong-nguyen-duc-kien-bi-khoi-to-hai-toi-danh-moi-bat-them-hai-dong-pham 

Miến Điện : Lần đầu tiên kỷ niệm cách mạng áo cà sa 2007

Bài đăng : Thứ ba 18 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ ba 18 Tháng Chín 2012 
Hàng trăm người Miến Điện trong đó có nhiều tu sĩ Phật giáo, hôm nay 18/09/2012, tập họp tại Răngun để kỷ niệm « cuộc cách mạng áo cà sa » năm 2007. Đây là lần đầu tiên các nhà đối lập tổ chức được lễ kỷ niệm cuộc nổi dậy từng bị tập đoàn quân sự đàn áp làm hàng chục người thiệt mạng.

Dammha, một nhà sư đã từng ở tù hơn bốn năm nói với AFP : « Những năm qua chúng tôi không tổ chức được một buổi lễ như thế này vì đang còn bị tù, nhưng chúng tôi vẫn cầu nguyện cho những người đã hy sinh ».

Buổi lễ kỷ niệm được các nhà sư từng bị tù đày tổ chức trong một ngôi chùa ở ngoại ô Răngun. Họ bị giam cầm vì đã tham gia các cuộc biểu tình diễn ra vào tháng 9/2007, thu hút hàng trăm ngàn người tham gia.
« Cuộc cách mạng áo cà sa » do các tu sĩ Phật giáo tiến hành nhằm phản đối việc chính phủ đột ngột tăng cao giá hàng hóa làm cho đời sống người dân khốn đốn. Đây là một thách thức đối với nhà cầm quyền sau cuộc nổi dậy đòi dân chủ năm 1988. Cả hai phong trào phản kháng trên đây đều bị thẳng tay đàn áp.

Sandar Thiri, một người trong ban tổ chức cho biết, tuy không đạt được mọi yêu sách, nhưng họ vẫn giữ được tinh thần của cuộc cách mạng áo cà sa. Ko Ko Gyi, một lãnh tụ phong trào 1988 được phóng thích vào đầu năm, có mặt trong buổi lễ, đã hoan nghênh vai trò và tinh thần trách nhiệm của các nhà sư trong cuộc cách mạng này.

Dưới chế độ của tập đoàn quân sự trước đây, không có bất kỳ lễ kỷ niệm nào về cuộc cách mạng áo cà sa được tổ chức. Năm ngoái, sau khi tân chính phủ vừa lên nắm quyền, khoảng 200 người dự tính biểu tình kỷ niệm tại Răngun, nhưng rốt cuộc đã từ bỏ ý định theo yêu cầu của cảnh sát.

tags: Châu Á - Dân chủ - Miến Điện - Theo dòng thời sự - Tôn giáo - Xã hội
http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20120918-mien-dien-lan-dau-tien-ky-niem-cuoc-cach-mang-ao-ca-sa-nam-2007 

Miến Điện trả tự do cho khoảng 60 tù chính trị

Bài đăng : Thứ ba 18 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ ba 18 Tháng Chín 2012 

Theo tin từ đảng đối lập của bà Aung San Suu Kyi, khoảng 60 tù nhân chính trị đã được phóng thích hôm nay 18/09/2012, trong khuôn khổ lệnh ân xá thêm 500 tù nhân, được chính quyền Miến Điện loan báo hôm qua.

Nine Nine, thành viên của Liên đoàn Quốc gia Vì dân chủ cho AFP biết, có khoảng 60 người tù chính trị đã được trả tự do, trong khi tổng số tù chính trị tại Miến Điện được ước tính khoảng 300 người. Hiệp hội hỗ trợ tù nhân chính trị (AAPP), có trụ sở tại Thái Lan, khẳng định con số 58 người vừa được phóng thích.

Còn phong trào đấu tranh cho dân chủ, mang tên "Thế hệ 88", nói rằng khoảng một trăm tù chính trị có thể được ân xá trong đợt này, nhưng hôm nay chỉ có thể xác nhận 15 trường hợp. Trong số các tù nhân chính trị vừa được thả, có ít nhất tám thành viên của Liên đoàn Quốc gia Vì dân chủ, được ra khỏi nhà tù nổi tiếng Insein ở Răngun.

Truyền hình nhà nước hôm qua đã thông báo lệnh ân xá cho 514 người tù, không nêu cụ thể trong số đó có các tù nhân chính trị hay không, nhưng nói thêm là có « những người nước ngoài ». Thông báo cho biết việc ân xá nhằm phục vụ cho « sự ổn định của Nhà nước và hòa bình vĩnh cửu », và cho « tình hữu nghị với các nước láng giềng ». Có thể hiểu ngầm rằng có liên quan đến người Trung Quốc, trong lúc Tổng thống Thein Sein viếng thăm Bắc Kinh cho đến thứ Bảy 22/9 tới.

Sau khi tập đoàn quân sự cầm quyền từ nửa thế kỷ nay giải thể vào tháng 3/2011, các cựu tướng lãnh lên lãnh đạo chính phủ mới đã liên tục đưa ra những cải cách. Đáng chú ý nhất là việc cho phép lãnh tụ đối lập Aung San Suu Kyi tham gia tranh cử và nay đã trở thành đại biểu Quốc hội, và trả tự do cho hàng trăm tù chính trị, trong đó có những lãnh tụ cuộc nổi dậy năm 1988.

Đợt ân xá mới này diễn ra trong lúc bà Aung San Suu Kyi đến Mỹ hôm qua trong chuyến viếng thăm ba tuần, còn Tổng thống Thein Sein cũng sẽ công du Hoa Kỳ tuần tới.

Hồi tháng Sáu, trong diễn văn đọc lúc nhận giải Nobel hòa bình, bà Suu Kyi cũng đã nhấn mạnh đến yêu cầu trả tự do vô điều kiện cho tất cả các tù chính trị tại Miến Điện.

tags: Châu Á - Miến Điện - Nhân quyền
http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20120918-mien-dien-tra-tu-do-cho-khoang-60-tu-chinh-tri

Thêm ba trận động đất nhẹ gần thủy điện Sông Tranh 2

Bài đăng : Thứ ba 18 Tháng Chín 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ ba 18 Tháng Chín 2012 
Theo báo chí trong nước, vào rạng sáng hôm nay 18/09/2012 tại huyện Bắc Trà My, tỉnh Quảng Nam, đã liên tiếp xảy ra ba trận động đất ở mức độ nhẹ. Nhiều người dân ở thị trấn và các xã lân cận thủy điện Sông Tranh 2 đã phải bỏ chạy ra khỏi nhà.

Trả lời RFI Việt ngữ qua điện thoại viễn liên, một người dân ở xã Trà Bui, huyện Bắc Trà My cho biết :

Người dân Trà Bui
18/09/2012
by Thụy My
tags: Thiên tai - Thủy điện - Việt Nam
 http://www.viet.rfi.fr/viet-nam/20120918-them-ba-tran-dong-dat-nhe-tai-bac-tra-my-gan-thuy-dien-song-tranh-2

lundi 17 septembre 2012

« Bia mộ » : Mao Trạch Đông và nạn đói khủng khiếp nhất lịch sử nhân loại

"Bia mộ" của Dương Kế Thằng vừa được phát hành tại Paris.

(AFP & Le Monde) Gần 40 triệu người Trung Quốc đã bị chết đói, hậu quả của chiến dịch Đại nhảy vọt do Mao Trạch Đông đưa ra. Nhà báo kiêm nhà sử học Dương Kế Thằng (Yang Jisheng) đã bỏ ra 15 năm trời thu thập chứng cứ để viết ra tác phẩm « Bia mộ », tài liệu đầy đủ nhất từ trước đến nay về nạn đói khủng khiếp nhất trong lịch sử nhân loại. Sách đã được tái bản đến lần thứ tư tại Hồng Kông.

 « Cuốn sách này là bia mộ cho cha tôi, bị chết đói vào năm 1959, bia mộ cho 36 triệu người dân Trung Quốc nạn nhân của trận đói, bia mộ cho chế độ đã gây ra thảm kịch này ». Tác giả đã viết như trên trong lời nói đầu của bản dịch tiếng Pháp vừa được nhà xuất bản Seuil phát hành tại Paris ngày 13/09/2012.

Sinh năm 1940, Dương Kế Thằng từng là phóng viên kỳ cựu của Tân Hoa Xã, và hiện nay là Phó tổng biên tập tạp chí Viêm Hoàng Xuân Thu (Yanhuang Chunqiu). Mười lăm năm điều tra trên thực địa, với hàng ngàn trang tài liệu tìm được ở địa phương và rất nhiều nhân chứng, tác giả đã thuật lại sự điên cuồng của việc cưỡng bức tập thể hóa.

Xã hội nông thôn bị phá hủy. Để nuôi sống thành thị, người ta đã để cho nông dân phải chết đói. Những thông tin sai lạc (thổi phồng sản lượng, che giấu những trường hợp chết vì đói) được báo cáo lên trên, dẫn đến các chỉ thị mù quáng. Không ai dám cảnh báo với Mao Trạch Đông về nạn đói, vì sợ bị quy là phản cách mạng.

Bắt đầu từ cuối năm 1958, đại họa đã lan tràn : nhiều ngôi làng hoàn toàn bị xóa tên vì dân làng đã chết đói hết, những trường hợp ăn thịt người nhân rộng, những người sống sót trở nên điên loạn. Bên cạnh nạn đói, là hàng loạt các vụ bạo lực, tự tử, nhiều ngàn trẻ em bị bỏ rơi.

…Một số trang sách khiến người ta nghĩ đến sự thinh lặng của một cái xác bị chết trôi. Tại nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, từ năm 1958 đến 1962, « vài chục triệu người đã biến khỏi thế giới này, không một tiếng động, không một tiếng thở dài, trong sự thờ ơ hoặc u mê ». Giống như là một cả một vùng đất lớn và dân cư trên đó đã bị đổ sụp thành vực sâu. 

Thế nhưng không phải thiên tai hay chiến tranh đã gây ra cuộc thảm sát, để lại những người sống sót vật vờ, chỉ lo kéo dài sự sống, mà là nạn đói, một nạn đói khủng khiếp do những quyết định ngu xuẩn của lãnh đạo gây ra.

Lao động trong hợp tác xã nông nghiệp
…Từ năm 1958 tất cả phải vào hợp tác xã. Xoong nồi, bàn ghế đều bị trưng dụng, gà vịt cũng thế, không gia đình nào được tự sản xuất. Các bữa ăn được phân phối miễn phí tại các căng-tin được gọi là « điểm đấu tranh giai cấp ở nông thôn ». Chỉ trong vài tháng, sản lượng bị giảm sút thấy rõ. Một « làn sóng phóng đại » lan tràn, đưa đất nước vào cái vòng lẩn quẩn của dối trá. Sợ mất lòng cấp trên, mỗi  cấp cơ sở lần lượt thổi phồng sản lượng, còn báo chí thi nhau ca ngợi các phép lạ. Một địa phương vượt kế hoạch ? Điển hình này luôn bị nơi khác vượt qua, một cuộc đua không có hồi kết.

Từ 1959, người ta tịch thu lúa má của nông dân, kể cả lúa giống, khi họ không còn gì nữa thì bị lên án là đã che giấu. « Tại một làng ở Hà Nam, không còn một hạt thóc nào, dân bắt đầu chết đói hàng loạt. Làng có 26.691 dân, và từ tháng 9/1959 đến tháng 6/1960, đã có 12.314 người chết, tức một phần ba dân số ». Tình trạng tương tự diễn ra ở khắp nơi và trong vòng nhiều tháng trời. Trong khi đó Nhà nước vẫn còn hàng chục triệu tấn ngũ cốc trong kho, và tiếp tục xuất khẩu ! Nhiều ngàn trường hợp ăn thịt người đã được ghi nhận trong tài liệu lưu trữ của các địa phương.

Thế mà tháng 8/1958, Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc vẫn giao cho sáu cơ quan nghiên cứu giải quyết một đề tài - vô nghĩa một cách bi kịch – do Mao nêu ra trong chuyến viếng thăm Hà Bắc : Làm gì đây khi chúng ta có quá nhiều lúa mì ? 

Trong vở hài kịch đáng xấu hổ này, Mao Trạch Đông đóng vai chính. Bị ám ảnh bởi cuộc đấu tranh giành quyền lực trong nội bộ Đảng, ông ta không hề quan tâm đến thực tế, nhất là khi nó chứng minh là Mao đã sai lầm. Tại hội nghị Lư Sơn tháng 7/1959, tất cả những ai phản đối lại chính sách của Mao đều bị bất ngờ tuyên bố là « phần tử cơ hội hữu khuynh » và bị loại trừ. Sau đó, thảm họa đói kém đã mặc sức lan tràn, các cán bộ cao cấp của Đảng đều phải im lặng.

« Bia mộ » (Mộ Bi trong nguyên tác tiếng Hoa) là công trình khảo cứu đầu tiên về đề tài này do một người Trung Quốc tiến hành. Bị cấm ở đại lục, nhưng tác phẩm được xuất bản ở Hồng Kông – chính quyền không cản trở cũng không trấn áp tác giả. Về mặt chính thức, thì Bắc Kinh nói là nạn đói do hạn hán gây ra.

Trích đoạn :

« Trong khi nông dân chết đói, cơ quan công an cấm lan truyền tin tức ra ngoài, cấm gởi thư bằng cách kiểm soát tất cả các bưu cục. Đảng ủy Tín Dương đã buộc bưu điện phải ém lại mười hai ngàn lá thư cầu xin giúp đỡ. Tại chi bộ đảng của một làng đã mất đi 20 đảng viên vì bị chết đói, ba đảng viên sống sót đã gởi cho Tỉnh ủy một lá thư viết bằng máu yêu cầu cứu giúp nông dân. Bức thư này bị bí thư Tỉnh ủy giữ lại, ra lệnh truy lùng các tác giả và trừng trị họ. Tại quận Quang San, một bác sĩ đã bị bắt và trừng phạt vì đã nói với một bệnh nhân, chỉ cần hai bát cháo là khỏi bệnh ».

Phỏng vấn tác giả Bia mộ - "Đảo gu-lắc" made in China

Phỏng vấn tác giả Bia mộ - « Đảo gu-lắc » made in China


Tác giả Dương Kế Thăng và tác phẩm "Bia mộ" bản tiếng Hoa.
(Marianne 8-14/09/2012) Trận đói khủng khiếp trong chiến dịch Đại nhảy vọt đã làm cho 36 triệu người chết. Nhà sử học, nhà báo Dương Kế Thằng (Yang Jisheng) đã dành 15 năm trời sưu tầm, nghiên cứu để viết ra tác phẩm “Bia mộ” nói về thảm kịch này. Tuần báo Marianne đã tiếp xúc với tác giả tại Bắc Kinh.

Năm 1960, Mao Trạch Đông rất được giới trí thức cấp tiến phương Tây hâm mộ. Cùng thời gian đó, tại Trung Quốc đã diễn ra nạn đói khủng khiếp nhất trong lịch sử nhân loại. Khoảng 30 đến 40 triệu người Trung Quốc, và cũng có thể lên đến trên 50 triệu người, đã chết đói mà thế giới hoàn toàn không biết đến. Đó là hậu quả của chiến dịch công nghiệp hóa thô thiển và cưỡng bức tập thể hóa ruộng đất được gọi là “Bước Đại nhảy vọt”.

Năm mươi năm đã trôi qua. Đảng Cộng sản Trung Quốc luôn cố xóa đi trong hồi ức của đất nước thời kỳ mà Đảng phải cùng gánh trách nhiệm với Mao. Nhưng một nhà sử học Trung Quốc đã chọn lựa tiến hành một cuộc điều tra nghiêm túc về thảm kịch trên. 

Dương Kế Thằng không phải là một nhà ly khai, cũng không phải là một nhà hoạt động chính trị. Xuất thân từ một gia đình nông dân, ông biết được những gì xảy ra xung quanh Đại nhảy vọt và nạn đói tiếp theo sau đó. Năm 19 tuổi, khi cha mình bị chết đói, ông vẫn nhiệt tình phục vụ cho Đảng, và còn sáng tác một bài thơ ca ngợi chiến dịch Đại nhảy vọt. Nhiều năm sau đó, khi trở thành nhà báo, ông mới nghi ngờ, đặt ra những câu hỏi về nguyên nhân thực sự đã gây ra cái chết của người cha.

Các tiểu tướng Hồng vệ binh trong Cách mạng Văn hóa.
Marianne : Ông sống ở Bắc Kinh. Ông có lo ngại sau khi cuốn sách của ông được xuất bản tại Hồng Kông năm 2008 không ? Ông có thể ra nước ngoài để nói chuyện về tác phẩm của mình ?

Dương Kế Thằng : Tôi không bị một áp lực nào hết, và tôi thường xuyên được mời nói chuyện tại các trường đại học Hồng Kông và Mỹ

Từ khi ra mắt đến nay, cuốn sách đã được đón nhận như thế nào ?

Bia mộ đã nhận được nhiều giải thưởng. Cuốn sách được ông Lưu Hiểu Ba (Liu Xiaobo, nhà ly khai Trung Quốc được giải thưởng Nobel hòa bình năm 2010) khen ngợi và đã được hàng trăm bài báo trên báo chí quốc tế đề cập đến. Chúng tôi đã tái bản đến lần thứ tư tại Hồng Kông.

Ông nói về công chúng ở Hồng Kông, Đài Loan hoặc Hoa Kỳ, nhưng còn công chúng Trung Quốc thì sao ? Cho dù bị kiểm duyệt, nhưng sách của ông có đến được với độc giả ở Trung Quốc hay không ? Phản ứng của họ ra sao ?

Đối với những độc giả đã tìm cách đọc được, thì 99% trong số họ cho đây là một tác phẩm quan trọng. Chỉ có một thiểu số rất nhỏ người đọc không tin vào những gì mình đã đọc được. Cuốn sách được tạp chí bán chính thức của cơ quan nghiên cứu lịch sử hiện đại cởi mở đón nhận, so sánh với tác phẩm Đảo gu-lắc của Soljenitsyne. 

Dù bị cấm, sách vẫn được in lậu và bán lén lút, hoặc là những người Trung Quốc khi đi Hồng Kông đã mua và mang về Hoa lục. Một số khi về đến đại lục đã bị kiểm soát, nếu cuốn sách được tìm thấy trong hành lý của họ thì sẽ bị tịch thu. Có thể tìm mua được ở Vân Nam, Tân Cương hay trên đường phố, tại quầy của những người bán hàng lưu động. Internet cũng là một kênh phân phối rất mạnh. Tôi ước lượng có khoảng 100.000 bản sách đang được lưu hành tại Trung Quốc.

Việc một cuốn sách như sách của ông lại được so sánh với Đảo gu-lắc trên một tạp chí chính thức ở Bắc Kinh có vẻ khó tin…Trong trường hợp này, vì sao tác phẩm lại bị cấm ?

Chính Đảng Cộng sản Trung Quốc phải chịu trách nhiệm về tình trạng đáng buồn này. Trong khi đang nắm quyền, Đảng từ chối việc nghiên cứu cặn kẽ về thời kỳ này của lịch sử. Vẫn có những công nhận về mặt chính thức, không hoàn toàn chối bỏ, nhưng lại khác biệt hiển nhiên so với các nhà sử học, về hai điểm quan trọng.

Trước hết là số người chết trong nạn đói khủng khiếp đó. Theo con số chính thức thì đã có 20 triệu người Trung Quốc chết đói, còn theo ước tính của các nhà nghiên cứu thì tối thiểu là 30 triệu cho đến trên 50 triệu. Tôi thì ước lượng số người chết đói là 36 triệu. 

Điểm khác biệt thứ hai là về nguyên nhân của nạn đói. Đối với chính quyền Bắc Kinh, nguyên nhân chính là do ba năm liên tiếp bị thiên tai, tiếp theo là áp lực của Liên Xô lên Trung Quốc, và cuối cùng mới đến một ít sai lầm chính trị.

Nhưng theo các nhà nghiên cứu thì thời tiết trong ba năm xảy ra nạn đói đều bình thường. Nguyên nhân chủ yếu là từ chính trị, và lý do của các quyết định tai hại này là tính độc tài của chế độ.

Nạn đói vĩ đại trong lịch sử Trung Quốc,  mà Đảng Cộng sản vẫn muốn chối bỏ trách nhiệm.
Ông nói là Đảng phải nhìn thẳng vào lịch sử để trút bỏ gánh nặng trên vai. Làm thế nào có thể như thế được ?

Nếu Đảng đối mặt với lịch sử và trách nhiệm của mình trong trận đói khủng khiếp, thì điều đó có thể giúp được Đảng trong việc cải cách và chấm dứt hoàn toàn với chủ nghĩa độc đoán, để hướng về dân chủ.

Các nhà lãnh đạo trong Ủy ban thường trực và Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc có đọc cuốn sách của ông chưa ? Liệu tác phẩm có gây ảnh hưởng đối với Đảng, có nghĩa là đối với tương lai đất nước ?

Tôi không biết các nhà lãnh đạo cấp cao nhất có được phản hồi về công trình của tôi hay không. Nhưng ngoài kiểm duyệt ra, việc tôi không phải chịu nhiều áp lực cho thấy ít nhiều về thái độ của nhà cầm quyền.

Thái độ này có thể giải thích cho việc ông được hưởng ít nhiều tự do ?

Vâng, nhưng khoảng không gian tự do này có thể nhanh chóng biến mất, vì không có quy định nào rõ ràng cả.

Điều này tùy thuộc vào những diễn tiến và sự lựa chọn trong tương lai của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Theo ông thì trong tương lai gần Trung Quốc sẽ đi theo hướng nào ?

Tôi khó thể hình dung ra được một sự tiến triển về mặt chính trị. Đặc thù của hệ thống Trung Quốc là tình trạng ban phát ân huệ cho người thân. Trung Quốc ngày nay là một sự kết hợp giữa quyền lực chính trị và chủ nghĩa tư bản, hậu quả của cải cách kinh tế mà không có cải cách Nhà nước. Thế thì làm thế nào có tiến triển được ? Khó lắm.

Rất khó thực hiện được một sự thay đổi về chính trị, tuy nhiên điều này lại rất cần thiết. Tình hình xã hội hết sức căng thẳng. Mỗi ngày tạp chí của chúng tôi đều nhận được nhiều thư khiếu kiện của những nạn nhân bị xử sự bất công, và các vụ nổi dậy vẫn diễn ra thường xuyên trên đất nước. Đối với chính quyền, giữ nguyên trạng không phải là một lựa chọn.

Trên cánh đồng tập thể
Ông từng là phóng viên của Tân Hoa Xã. Trong khi thu thập tài liệu nghiên cứu, ông đã từng được sự hỗ trợ của các đồng nghiệp nhà báo được quyền tham khảo các tài liệu lưu trữ. Báo chí Trung Quốc đã đón nhận tác phẩm như thế nào ?

Tân Hoa Xã không phải là một khối thống nhất. Một số tuân theo đường hướng chính thức, ca ngợi vinh quang của Đảng. Số khác chỉ trích nhiều về những vấn đề xã hội. Thế nhưng khả năng duy nhất họ có được để biểu lộ chính kiến, là đưa được một tài liệu nội bộ đến cấp lãnh đạo, gợi được chú ý, mà điều này rất đáng thất vọng. Một khi đã về hưu, như trường hợp của tôi, các nhà báo mới được tự do hơn. Đó là những người đã giúp đỡ tôi.

Nhất là có một đồng nghiệp cũ đã giúp tôi rất nhiều trong việc nghiên cứu. Ông ấy đã đọc cuốn sách khi xuất bản. Là một người liêm chính, ông hỗ trợ tôi trong công việc ; nhưng do rất mao-ít, nên ông cho rằng việc làm của tôi là có hại cho Đảng. Bị giằng xé giữa lương tâm về lịch sử và ý thức hệ được giáo dục xưa nay, ông ấy rất đau khổ.

Ông là đảng viên Cộng sản, vậy ông luôn là người mác-xít ?

Không. Tôi đã ra khỏi Đảng, khi thấy rằng nếu có những yếu tố nhân bản nơi Marx, thì trước hết đó là những ý tưởng được đánh dấu bởi tinh thần hệ thống, với những yếu tố không tưởng. Marx cuốn hút vì ông đứng ngay về phía giai cấp công nhân. Đó là một quan điểm đúng đắn về đạo đức. Người ta có thể tiếp tục nghiên cứu Marx. Nhưng việc áp dụng chủ nghĩa Marx thì có vấn đề vì các yếu tố nguy hiểm, như việc xóa bỏ sở hữu tư nhân. Cách áp dụng của Lênin đã tạo ra một dạng chủ nghĩa chuyên chế, dẫn đến thất bại của nhiều nhà nước.

Nhân viên một khách sạn ở Bắc Kinh xây dựng lò nấu sắt trong Đại nhảy vọt.
Ở Trung Quốc đã áp dụng thế nào ?

Tại Trung Quốc người ta thường tự hỏi đâu là ranh giới giữa Đảng và nhân dân, cứ như là có một cuộc chiến giữa chính quyền và xã hội, trong đó chính quyền là người tấn công còn nhân dân thì tự vệ. Vấn đề là ở Trung Quốc trận tuyến phòng vệ của người dân không hề hiện hữu. Chính quyền xuyên thấu toàn bộ xã hội. Về lịch sử thì độc tài là đặc trưng của hệ thống đế quốc, còn với Đảng, cái cách ý thức hệ được ghép với quyền lực đã cho phép với tay ra không hạn định.

Dưới thời Mao Trạch Đông, có Nhà nước nhưng không có xã hội, có tập thể nhưng không có cá nhân. Ví dụ cụ thể là tình trạng người nông dân dưới chế độ Mao. Họ phải chịu vô số kiểm soát, từ chế độ tem phiếu cho đến việc đi đâu cũng phải xin giấy phép, khiến cho suốt cả đời mình, người nông dân không thể đi xa khỏi cánh đồng hơn 50 km. Họ bị đóng đinh trên mảnh đất.

Hậu quả của sự cô lập này trong chiến dịch Đại nhảy vọt hết sức bi đát. Thông tin không hề đến tai, cực ít người biết được những gì đang diễn ra trên toàn quốc. Bản thân nông dân là những nạn nhân đầu tiên, cũng không ý thức được tầm cỡ của nạn đói. Khi cha tôi qua đời trong trận đói lịch sử ấy, chúng tôi vẫn coi đây là chuyện buồn riêng của gia đình. Chúng tôi không biết thảm kịch này có liên quan đến sai lầm của chế độ và các chính sách của lãnh đạo.

Khi cha ông mất đi, ông đang là cán bộ Đoàn Thanh niên Cộng sản. Ông tin vào chủ nghĩa cộng sản và tham gia tích cực vào chiến dịch Đại nhảy vọt. Ông đã mở được mắt về thực chất của chế độ vào lúc nào ?

Đó là cả một quá trình lâu dài. Tôi nghĩ rằng yếu tố quyết định là ngày 4 tháng Sáu năm 1989 (1). Nhưng việc này bắt đầu từ trước, trong cuộc Cách mạng Văn hóa (2) mà theo tôi, đã vạch trần các cán bộ Đảng. Những lá thư tố cáo đã đập tan sự sùng bái tôi vẫn có đối với các lãnh tụ. Đó là một sự giải thoát. Cách mạng Văn hóa đã làm rung chuyển mạnh mẽ Trung Quốc và quyền lực của Đảng. 

Chính Đảng đã nhìn nhận điều trên, vì sau này đã nêu ra ba cuộc khủng hoảng do thời kỳ đó gây ra. Trước hết là khủng hoảng niềm tin đối với Đảng, thứ hai là khủng hoảng niềm tin cách mạng, và thứ ba là khủng hoảng hy vọng vào tương lai. Đối với tôi, về ngắn hạn thì Cách mạng Văn hóa là một thời kỳ khủng hoảng, nhưng về lâu về dài là một sự giải phóng.

Phiên tòa xử "Bè lũ bốn tên"
Còn Mao, ông đã ngưng coi ông ta là một vị thánh từ bao giờ ?

Dần dần từng bước một, sau khi Mao chết. Nhưng Mao Trạch Đông vẫn là nhân vật trung tâm của chế độ. Những bài diễn văn chính thức luôn cho là Mao đã phạm một số sai lầm nhưng không ảnh hưởng đến công trạng của ông ta. Còn về Cách mạng Văn hóa chẳng hạn, thì chính « Bè lũ bốn tên » (3) đã lợi dụng những sai lầm cá nhân của Mao để đưa xã hội đến tình trạng hỗn loạn, chứ Mao Trạch Đông không trực tiếp liên can. Có một sự gắn kết tư duy tập thể nhằm duy trì hình ảnh của Mao, chủ nghĩa Mao vẫn là cột trụ của chính quyền Trung Quốc.

(1) Thời điểm đàn áp đẫm máu sinh viên biểu tình ở Thiên An Môn.
(2) « Đại Cách mạng Văn hóa giai cấp vô sản » đã tàn phá Trung Quốc từ 1966 đến 1976.
(3) « Bè lũ bốn tên » tức Tứ nhân bang, gồm : Giang Thanh (vợ thứ tư của Mao, Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn, bị bắt và đưa ra xét xử sau khi Mao chết.

"Bia mộ": Mao Trạch Đông và nạn đói khủng khiếp nhất lịch sử nhân loại

dimanche 16 septembre 2012

Cộng sản và Ferrari

Xác chiếc Ferrari đen của "công tử" Lệnh Cốc sau tai nạn.

(Le Nouvel Observateur) Ngày 18/03/2012, một chiếc xe Ferrari phóng như bay trên một xa lộ ngoại vi Bắc Kinh đã tông mạnh vào một chiếc trụ bên đường, khiến người cầm lái tử nạn ngay tại chỗ. Những tấm ảnh xác chiếc xe sang trọng đã trở thành đống sắt vụn được lưu truyền trên mạng Vi Bác. Mặc cho kiểm duyệt, cư dân mạng vẫn cố gắng truy tìm danh tính của nạn nhân. Nhưng guồng máy khổng lồ của chế độ đã thành công trong việc chặn đứng tin đồn – ngay cả từ khóa « Ferrari » cũng bị chặn trên mạng. 

Cho đến tuần trước, khi tờ báo South China Morning Post của Hồng Kông tiết lộ nhân thân của người lái xe. Đó là Lệnh Cốc (Ling Gu), con trai của Lệnh Kế Hoạch (Ling Jihua), người thân tín của ông Hồ Cẩm Đào. Năm nay 55 tuổi, ông Lệnh Kế Hoạch hiện là chánh văn phòng Trung ương Đảng, được xem là sẽ được vào Bộ Chính trị. Sự thăng tiến này đã bị phá hỏng vì tình huống tử nạn của người con trai : cậu công tử đang khỏa thân nửa người, bên cạnh là hai nữ sinh viên, một là người Duy Ngô Nhĩ và cô kia người Tây Tạng. Một cô hoàn toàn không mặc quần áo, còn một cô thì chỉ mặc tối thiểu.

Trong khi trên các diễn đàn tràn ngập ý kiến cư dân mạng phẫn nộ trước sự phô trương giàu có của các ông hoàng mới, một trận đấu quyết liệt khác cũng diễn ra trong hậu trường quyền lực. Sắp đến đại hội Đảng lần thứ 18, ông Hồ Cẩm Đào cố gắng đẩy tối đa những người của phe mình ngồi vào các ghế quan trọng. 

Một nhà quan sát ghi nhận: « Lệnh Kế Hoạch đã phạm phải hai sai lầm lớn. Ông ta đã huy động quân đội để phong tỏa hiện trường tai nạn. Kế đó ông tung ra tin đồn nạn nhân là con trai của…Cổ Khánh Lâm (Jia Qinglin), nhân vật số 4 của chế độ. Tức giận điên cuồng, Cổ Khánh Lâm đã bí mật tiến hành điều tra và trao kết luận cho cựu Chủ tịch Giang Trạch Dân. Ông Giang đòi hỏi kẻ xấc láo này phải ra đi… » 

Lệnh Kế Hoạch bị điều sang làm giám đốc Mặt trận Lao động Thống nhất, tức một chức vụ ngồi chơi xơi nước. Như vậy sau vụ Bạc Hy Lai thất sủng làm cho phe thái tử đảng bị yếu đi, đến lượt phe đối địch bị làm bàn. Từ nay cho đến giữa tháng Mười - thời điểm có thể diễn ra đại hội, còn bao nhiêu chiếc đầu nữa sẽ rơi ?